Beta: pương
Khang Mại lịch sự chào hỏi: “Sao bà chủ Hỉ lại đích thân tới đây?”
Sau đó anh ta lại nói nhỏ với Ngân Tô: “Đây là bà chủ của hội đấu giá, Hỉ Ngô.”
“Tôi nghe nói ông chủ Khang đã đến nên cố ý qua chào hỏi một chút. Sao vậy, ông chủ Khang không chào đón tôi sao?” Hỉ Ngô giả vờ buồn bã.
Khang Mại bên ngoài thì bày ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại chẳng mấy vui vẻ: “Tôi cũng đâu phải khách hàng lớn của mấy người, không cần phải như vậy đâu.”
“Sao lại không phải chứ?” Hỉ Ngô không đồng ý mà lắc đầu, giọng điệu vô cùng chân thành: “Ai có thư mời đều là khách quý của chúng tôi.”
Khang Mại: “…Ha hả.”
Quỷ mới tin cô!
Mấy con dê béo mới là khách quý của các người ấy!
Hỉ Ngô không để ý đến Khang Mại đang trợn mắt, chớp chớp mắt mấy cái rồi nghiêng đầu nhìn Ngân Tô: “Không biết nên xưng hô với quý cô này thế nào nhỉ?”
Ngân Tô tùy tiện bịa ra một cái tên: “Triệu Tiểu Nhất.”
“Triệu tiểu thư.” Hỉ Ngô cũng không quan tâm tên này là thật hay là giả, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cô có đạo cụ cấp S cần chúng tôi định giá đúng không?”
Hỉ Ngô mỉm cười vui vẻ: “Vậy mời cô đi theo tôi.”
Hỉ Ngô đích thân đi trước dẫn đường.
Ngân Tô đến bên cạnh Khang Mại hỏi: “Anh với cô ta không hợp nhau à?”
Khang Mại ngắn gọn súc tích: “Cô nhớ cẩn thận, người phụ nữ này rất giỏi việc trả giá đấy.”
Cô ta không đến đây để gặp anh ta.
Chắc chắn là do cô ta đã nghe thấy có đạo cụ cấp S nên mới cố ý đến đây xem.
Chỉ cần lợi dụng đạo cụ cấp S thật tốt thì hội đấu giá có thể nhờ đó mà kiếm không ít tiền.
“Haiz…” Ngân Tô tiếc nuối: “Tôi không giỏi việc trả giá với người sống, chỉ giỏi chém quái thôi.”*
*砍怪: Chém quái, 砍价: Trả giá, ở đây chị Tô chơi chữ, trong cả 2 từ đều có chữ 砍
Khang Mại khó hiểu, không giỏi trả giá với người sống là có ý gì? Là giỏi việc trả giá với người chết à?
Ngân Tô lại nhanh chóng cười rộ lên: “Nhưng không sao, tôi có tuyệt chiêu.”
Khang Mại: “???”
Tuyệt chiêu gì cơ?
Nếu có người trả giá cao với cô thì cô định rút dao ra chém người ta rồi trả giá với người chết hay gì?
Khang Mại đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng cho Hỉ Ngô.
Không…
Chính xác thì điều khiến anh ta lo lắng là anh ta phải chạy trốn như thế nào nếu lỡ như lát nữa xảy ra chuyện.
***
***
Hỉ Ngô dẫn họ vào một căn phòng, đây là một phòng tiếp khách nhưng bên cạnh lại có một cánh cửa nhỏ.
“Ông chủ Khang, anh ở đây uống trà đợi một lát nhé, tôi dẫn Triệu tiểu thư đi vào.” Hỉ Ngô kêu người mang đồ ăn nhẹ với trà đến cho Khang Mại.
“Triệu tiểu thư, mời cô đi lối này.”
Dường như Khang Mại đã sớm biết tới quá trình này, lúc này cũng chỉ cho Ngân Tô một ánh mắt nhắc cô tự cẩn thận.
Ngân Tô gật đầu rồi đi theo Hỉ Ngô vào trong cánh cửa nhỏ kia.
Sau khi Ngân Tô đi qua cánh cửa liền nhận thấy có gì đó không đúng lắm, cô cảm thấy đằng sau cánh cửa này rất giống thế giới phó bản…
Cô không diễn tả được cái cảm giác này.
Nói chung là cô có thể cảm nhận được nó.
Căn phòng này không lớn nhưng đèn rất sáng, bố cục căn phòng trông hơi giống tiệm cầm đồ ngày xưa… Hoặc có lẽ đây chính là một tiệm cầm đồ.
Bởi vì ở trên quầy bên cạnh, Ngân Tô nhìn thấy một chữ ‘Cầm’ rất lớn.
Trong phòng còn có một người đàn ông khác, nhìn thấy Hỉ Ngô đưa người tới liền cung kính gọi: “Bà chủ.”
Hỉ Ngô mỉm cười phất tay, người đàn ông liền từ trong quầy đi ra, vẻ mặt nghiêm túc đứng cạnh Hỉ Ngô.
“Triệu tiểu thư, bây giờ cô có thể lấy đạo cụ ra.”
“Phòng này…”
“Đây là kỹ năng thiên phú.” Hỉ Ngô chu đáo giải thích nghi hoặc của khách hàng: “Ở trong này người chơi có thể lấy ra đạo cụ, cũng có thể trực tiếp tiến hành trao đổi. Bình thường chúng tôi chỉ cung cấp phương thức giao dịch này cho khách hàng VIP.”
Ngân Tô đã hiểu.
Căn phòng này có phần tương tự với không gian của thợ rèn.
Trò chơi phán định nơi này không thuộc về thế giới hiện thực nên người chơi được phép lấy đạo cụ ra.
“Chúng tôi sẽ tiến hành định giá với đạo cụ, sẽ mất khoảng một phút. Cô yên tâm, ở trong này không cho phép sử dụng bạo lực để cướp đoạt hay các hành vi đánh nhau ẩu đả, cô và đạo cụ của cô sẽ tuyệt đối an toàn.”
Khang Mại chỉ nhắc nhở cô cẩn thận với khả năng trả giá của Hỉ Ngô chứ không nhắc cô phải cẩn thận bọn họ đen ăn đen, điều này chứng tỏ ở phương diện này hội đấu giá vẫn tương đối đáng tin.
Cũng chỉ là đạo cụ cấp S mà thôi. Hôm nay họ có thể bán đấu giá ba đạo cụ cấp S thì chứng tỏ đạo cụ cấp S ở đây cũng không hề khan hiếm.
Ngân Tô lấy ra ‘Đề thi trống’ từ kho đạo cụ.
Chỉ là một tờ giấy trắng không có bất kỳ nội dung gì.
Hỉ Ngô cũng không kinh thường đây chỉ là một tờ giấy trắng, nháy mắt với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông lập tức bước lên nhận lấy tờ giấy trắng, Ngân Tô cũng không thấy anh ta làm cái gì, chỉ cầm tờ giấy trắng rồi nhìn.
Hỉ Ngô tìm cách trò chuyện: “Không biết sao Triệu tiểu thư lại quen ông chủ Khang vậy nhỉ?”
Ngân Tô chẳng buồn liếc nhìn cô ta: “Tôi không thích tám chuyện.”
“…”
Ngân Tô nhìn chằm chằm người đàn ông, không bỏ lỡ vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt anh ta nhưng nhanh chóng bị kìm lại, anh ta quay đầu nói nhỏ vài câu với Hỉ Ngô.
Vẻ mặt Hỉ Ngô không hề thay đổi, mỉm cười nhìn về phía Ngân Tô: “Triệu tiểu thư, cô muốn gửi đấu giá hay là muốn trực tiếp bán cho chúng tôi?”
Gửi đấu giá cần phải chờ tới khi đạo cụ được bán ra mới có thể nhận lại điểm tích lũy, mà thường thì khi đã tổ chức đấu giá sẽ không chen thêm đạo cụ khác vào.
Vậy nên phải đợi tới lần đấu giá sau cô mới có thể nhận được điểm tích lũy.
Mà đến lúc đó thì cũng đã muộn rồi.
“Bán.”
Hỉ Ngô: “Vậy đạo cụ này chúng tôi sẽ mua với giá 160 vạn.”
Trên mặt Ngân Tô vẫn không xuất hiện bất kỳ biểu cảm nào: “300 vạn.”
Bình thường trả giá đều là ép xuống một nửa, cô cứ tăng gấp đôi lên thì kiểu gì cũng chuẩn!
Hỉ Ngô: “…”
Rõ ràng Hỉ Ngô đã bị chặn họng.
“Triệu tiểu thư, đạo cụ này của cô có thời hạn rất ngắn…”
“300 vạn.”
Hỉ Ngô nhướng mày: “Triệu tiểu thư, nếu như cô vẫn khăng khăng như vậy thì chúng ta không có cách nào thương…”
Ngân Tô lấy lại đề thi, cuộn tròn lại trong tay, giọng điệu lạnh nhạt, thờ ơ: “300 vạn, có lấy hay không?”
Hỉ Ngô: “…”
Đã phần những người chơi khác đều dùng lý lẽ biện luận rằng đạo cụ này có giá trị thế nào… Sau đó bị cô ta ép giá.
Nhưng cái cô gái này thì hay rồi, cô căn bản không muốn thương lượng với cô ta, mở miệng ra là 300 vạn, nhiều hơn một chữ cũng không thèm nói.
‘Đề thi trống’ thời hạn sử dụng quả thật không dài.
Thế nhưng nó lại không phải là đạo cụ tiêu hao, đối tượng có thể sử dụng lại rất rộng, ngay cả BOSS của phó bản cũng vẫn có thể sử dụng được… BOSS phó bản đó, đây là cái khái niệm gì?
Quan trọng nhất là cách sử dụng vô cùng đơn giản, chỉ cần để đối phương nhìn thấy các câu hỏi trên tờ đề thi là được.
Dù là người chơi hay quái vật trong phó bản, nếu không đề phòng thì làm gì có ai mà không trúng chiêu?
Đạo cụ cấp S cũng chia làm nhiều loại.
Mà hầu hết các đạo cụ cấp S đều là đạo cụ tiêu hao ––– Tức là chỉ có thể sử dụng một lần hoặc vài lần, dùng hết liền hỏng.
Tuy nhiên cũng có một số ít đạo cụ cấp S không phải đạo cụ tiêu hao, chỉ bị giới hạn số lần sử dụng trong một phó bản.
Mà giá cả cái sau thường đắt hơn cái trước.
Trên 300 vạn…
Hội đấu giá vẫn có thể chấp nhận được cái giá này, sẽ không lỗ, nhưng cũng chỉ là không lỗ thôi, điều này không phù hợp với quy tắc của công hội bọn họ.
Hỉ Ngô lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: “Triệu tiểu thư, 300 vạn thực sự là quá cao, 220 vạn cô thấy có được không?”
“300 vạn.”
“Chúng ta cùng thương lượng kỹ lại một chút…”
“300 vạn.”
“Cô cứ như này thì chúng ta thực sự không thể thương…”
“300 vạn.”
“…”
Có phải cô chỉ biết nói mỗi 300 vạn thôi đúng không!!