Beta: Mids
Sử Vân Phi đi men theo con đường nhỏ dẫn tới dòng suối rồi đi dọc theo bờ suối tiến về phía trước. Cậu ta muốn quay lại chỗ cây cầu gỗ tối ngày hôm qua để xem xét. Thật không ngờ, còn chưa tới chỗ cây cầu gỗ thì đã phát hiện cả dòng suối bị nhuộm thành một màu đỏ.
Mùi máu tanh nồng nặc bị gió thổi tới.
Sử Vân Phi quay đầu lại, đi về phía thượng nguồn, vài phút sau mới nhìn thấy có một thiếu nữ mặc một chiếc áo gió đang đứng trên một tảng đá lớn bên bờ suối.
Dưới chân cô là thi thể đang không ngừng chảy máu của đám thôn dân, máu chảy ra bị dòng nước cuốn đi nhuộm đỏ cả con suối.
Cảnh tượng này…
Sử Vân Phi không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả lại cảnh tượng này, anh ta cho rằng chính mình đã phát hiện ra hiện trường gây án của NPC.
“Hi.” Thiếu nữ phát hiện có người đến liền quay đầu nhìn qua rồi giơ tay say “Hi”. (Càng ngày càng cảm thấy Tô tiểu thư thật bi3n thái =))))))
Thiếu nữ đẹp không tưởng, trên gương mặt lộ ra nụ cười vui vẻ nhưng trên tay, trên quần áo lại dính không biết bao nhiêu là máu. Cô cười như vậy không làm cho người ta cảm thấy tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời mà ngược lại càng khiến người ta cảm thấy cô giống như một tên điên đang lên cơn.
Sử Vân Phi: “…”
Bọn họ nói rằng cô gái này rất có thể là NPC nhưng bây giờ cô ấy lại đang giết NPC, tình huống như này…
Sử Vân Phi có cảm giác muốn bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm lại, khó khăn đặt câu hỏi: “Cô… Đang làm gì thế?”
“Giúp những thôn dân nhiệt tình này bình tĩnh lại một chút.” Ngân Tô ngồi xổm xuống cạnh dòng suối rửa tay, tiện tay khua ống thép trong nước để làm sạch.
“…”
Cái kiểu bình tĩnh đẫm máu này… Biện pháp làm người khác bình tĩnh này của cô cũng đặc biệt thật đấy.
Sử Vân Phi nhìn chằm chằm thi thể của đám thôn dân, một lúc lâu sau mới hạ giọng hỏi: “Cô giết bọn họ không sợ phát động quy tắc tử vong sao?”
Ngân Tô cười khẽ: “Nếu tôi không giết họ thì quy tắc tử vong sẽ không kích hoạt à?”
“…”
Sử Vân Phi không biết phải phản bác lại Ngân Tô như thế nào, buồn bực không lên tiếng.
Ngân Tô rửa sạch máu trên tay, giẫm lên tảng đá: “Không phải mấy người đến nhà chị họ của Trương Dương à? Xem xong nhanh vậy sao?”
“Có rất nhiều thôn dân ở bên đó.”
Người chơi vừa mới xuất hiện đã lập tức bị dân làng bao vây.
Sử Vân Phi không phải người giỏi ăn nói, càng không biết nói mấy lời khách sáo nên cậu ta đã tìm cơ hội rời đi, không tiếp tục ở lại đó nữa.
“Cô muốn làm gì?”
“Cầu gỗ.”
Về thôn cũng có thể đi hướng đó, vì thế Ngân Tô và Sử Vân Phi cùng đi đến chỗ cây cầu gỗ.
Thế nhưng khi bọn họ đến địa điểm ngày hôm qua thì lại phát hiện ra cây cầu gỗ đã biết mất.
Ngân Tô: “À ra vậy.”
Nếu bọn họ phải đi qua cây cầu gỗ này để rời khỏi làng thì sự biến mất của cây cầu gỗ là để nhằm mục đích ngăn cản bọn họ rời khỏi làng.
Tuy nhiên, người chơi đều hiểu rất rõ rằng mình đang trong phó bản, bản thân họ sẽ không rời khỏi nơi này, vì vậy sự ngăn cản này là dành cho những NPC kia.
Sử Vân Phi nhìn xuống mặt nước, đột nhiên hỏi Ngân Tô: “Tại sao tối qua cô lại đẩy Liễu Lan Lan xuống nước?”
Cô ấy thừa nhận rằng bản thân đã xúi giục Lô Khê đẩy người nhưng cô ấy cũng không nói lý do tại sao phải làm như vậy.
Cô ấy làm vậy là có mục đích gì?
Ngân Tô đi về phía thôn: “Không có mục đích gì cả, tôi chỉ muốn cô ta thử độ nông sâu của con suối này thôi.”
“???” Chỉ đơn giản như vậy thôi ấy hả?
Trên đường trở về họ đi ngang cái cây đại thụ ở đầu thôn. Nó yên lặng, đứng sừng sững ở phía trước cổng vào của thôn giống như một vị thần bảo hộ của nơi này.
Ngân Tô cũng phát hiện rằng máu trên tấm bia đá có vẻ trông mới hơn nhiều, giống như có ai đó tạt máu lên tấm bia đá sau khi cô rời đi.
Trong thôn không có động vật, vậy máu này là máu của cái gì…
Dưới gốc cây đại thụ còn sót lại tro tàn vẫn còn hơi ấm hơi cùng với một phần ba cây nến chưa cháy hết. Rõ ràng là có ai đó vừa mới làm lễ ở đây.
Ngân Tô đột ngột cúi xuống, nhổ ngọn nến cắm dưới gốc cây đại thụ lên.
Trái tim Sử Vân Phi nhảy vọt lên cổ họng: “!!!” Cô đang làm cái quái gì vậy!!!
【Ngọn nến đỏ chưa cháy hết: Một cây nến đỏ vẫn chưa cháy hết, trong tình huống đặc biệt hãy thắp ngọn nến và đảm bảo ngọn nến không bị tắt, có lẽ sẽ gặp được ma đó~】(đạo cụ này cho tui cũng không cần, game bi3n thái xứng đôi với Tô tỷ tỷ)
【Hạn chế sử dụng: Giới hạn trong phó bản này.】
Ngân Tô: “…”
Lại là một cái đạo cụ.
Ngân Tô dùng kỹ năng giám định vậy mà lại cho ra một cái tên khác.
【Đạo cụ phó bản · Nến đỏ oán linh】
Lỡ dùng rồi thì dùng luôn, theo chủ nghĩa tiết kiệm không được lãng phí, Ngân Tô nhìn về phía cây đại thụ bên cạnh.
【Cây hòe · Một gốc cây hòe đã chết khô】
【Bùn đất】
【Cỏ dại】
【Bia đá ·?】
“…”
Cái tật xấu cứ giám định không ra là lại đánh dấu hỏi chấm của kỹ năng rác rưởi này không biết lúc nào mới khá lên được.
Ngân Tô nhổ một cây nến khác chưa cháy hết lên đưa cho Sử Vân Phi: “Có muốn không?”
Sử Vân Phi: “…”
Cái này mà còn có thể muốn hay không à?
Cứ nhổ nên lên như vậy, chắc là sẽ không vì vậy mà kích hoạt quy tắc tử vong đâu nhỉ?
Sử Vân Phi do dự một chút rồi vẫn nhận lấy cây nến kia, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Sử Vân Phi sau khi nhận lấy cây nến cũng nhìn thấy thông báo, mặc dù trước đó cậu ta nghĩ rằng có thể nó sẽ có ích nên mới nhận nhưng không ngờ nó lại là một đạo cụ.
Cậu ta liếc nhìn Ngân Tô, cô ấy có biết không?
Ngân Tô cất cây nến đi, hỏi Sử Vân Phi: “Buổi sáng, anh nói có căn nhà không treo lụa đỏ, căn nhà đó ở đâu? Có thể mang tôi đi xem thử một chút không?”
“…”
Sử Vân Phi không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi trước dẫn đường.
Lúc này thôn dân trong thôn đều đã thức dậy, một số người thì đang trò chuyện với nhau trước cửa nhà, một số khác thì đang làm việc.
Nhìn thấy bọn họ từ trong thôn đi ra, thôn dân cũng chỉ trỏ bọn họ nhưng không có ai tiến lên chào hỏi.
Một số thôn dân còn nhìn Ngân Tô bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ lộ ra chút quái dị.
Sử Vân Phi cảm thấy kỳ lạ. Có khi nào việc cô ấy giết NPC đã bị dân làng phát hiện ra không? Hay việc cô ấy nhổ mấy cây nến lên đã bị dân làng phát hiện rồi?
“…” Nhưng hai chuyện này đều không phải chuyện gì tốt cả!
Sử Vân Phi cảnh giác nhìn thôn dân xung quanh, lo lắng bọn họ sẽ tấn công bất ngờ.
Nhưng đi hết cả đoạn đường cũng không thấy đám thôn dân làm gì khác ngoài việc chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ngân Tô không quan tâm đ ến ánh mắt của thôn dân, nghênh ngang lượn lờ trong thôn.
Trên đường cũng có rất nhiều thôn dân mang theo đủ loại lễ vật đi cùng một hướng, Sử Vân Phi nói rằng bên kia là nhà chị họ của Trương Dương, những người này chắc là tới hỗ trợ.
Sử Vân Phi đi theo hướng ngược lại với hướng nhà chị họ Trương Dương, càng đi lại càng vắng vẻ, nhà ở san sát dày đặc cũng dần trở nên thưa thớt.
Cho dù bốn phía dần trở nên thưa thớt thì trước cửa nhà nào cũng treo lụa đỏ long trọng, không có nhà nào là ngoại lệ.
“Ngôi nhà kia.”
Sử Vân Phi chỉ vào tòa nhà ở đằng trước.
Đó là một ngôi nhà cũ nát đã lâu không được sửa sang lại, trước cửa nhà mọc một đám cỏ dại cao đến nửa người vừa vặn che khuất cổng vào, thoạt nhìn giống như không có người ở.
Có điều… Tòa nhà này chiếm diện tích rất lớn
—— Không nên tùy tiện bước vào ngôi nhà bỏ hoang.
Đây chắc cũng được tính là một ngôi nhà cũ bỏ hoang nhỉ?
Vậy là không được vào.
Cô nhóc phản nghịch Ngân Tô nhấc chân bước vào trong.
“Cô cứ đi vào như vậy à?” Sử Vân Phi thấy cô trực tiếp đi vào trong thì bị doạ sợ giọng điệu trở nên gấp gáp.
“Không thì sao?” Ngân Tô khó hiểu nhìn lên trời: “Không lẽ phải đợi trời tối sao? Cậu can đảm dữ vậy à?”
Sử Vân Phi: “….”
Không nên tùy tiện đi vào.
Cậu ta cảm thấy ngôi nhà này vô cùng bất thường, cũng mới chỉ đi xem một vòng xung quanh, định chờ những người chơi khác cùng vào thăm dò, ai biết được Ngân Tô lại gan to như thế, trực tiếp đi vào.
“Không muốn vào thì ở ngoài đi, hoặc là làm việc khác cũng được, không cần phải lo lắng cho tôi.” Ngân Tô không ép buộc người khác, nói xong liền vào bên trong, bước chân nhẹ nhàng không giống như đang đi thăm dò một nơi không biết có nguy hiểm không, mà đang đi làm khách nhà ai đó vậy.
Sử Vân Phi: “…”
Sử Vân Phi nhìn xung quanh, mắt thấy bóng dáng Ngân Tô sắp bị đám cỏ hoang bao phủ, cậu ta cắn răng, cuối cùng vẫn chọn đi vào.