Beta: Pương
“Đúng vậy, có vẻ như bọn họ chính là những người bị hại bị lấy mất nội tạng, rất có thể bọn họ đã bò từ dưới biển lên.” Từ Thừa Nghiễm nói: “Sau khi hết bão, bọn họ cũng biến mất.”
“Mọi người đều lấy được à?”
“Chỉ có Tề Diệu với Thường Tư Khê lấy được.” Từ Thừa Nghiễm hơi tức giận, Thường Tư Khê chỉ ra tay vài lần, nhưng vận may lại rất tốt.
Hứa Hoà Diệp: “Vậy chắc chắn chúng sẽ còn xuất hiện, vẫn còn thời gian. Những quái vật kia thì sao?”
“Tôi cảm thấy trên người những con quái vật đó không có mảnh ghép.” Từ Thừa Nghiễm bổ sung một câu: “Lâm tiểu thư cũng không lấy được.”
Hai nhóm quái vật không khác gì nhau.
Nhưng lúc đánh quỷ nước, bọn họ chỉ đánh có vài lần đã lấy được lấy được một mảnh ghép bản đồ.
Dựa theo xác suất này, rất có thể đám quái vật còn lại không có mảnh bản đồ.
“… Đi về trước đã.” Hứa Hoà Diệp cũng không có manh mối gì: “Đợi đến khi trời sáng, chúng ta lên tầng năm tìm mảnh bản đồ.”
“Ừ.”
***
***
Cuối cùng, Ngân Tô cũng không lấy được mảnh bản đồ nào trên người những con quái vật kia nữa, cô bước từng bước nặng nề về phòng, ngã thẳng lên giường.
Quái vật tóc bên dưới người cô bò ra, thoáng cái đã trang trí lại cả căn phòng.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô nhắm mắt lại, mắt không thấy, tâm không phiền.
Quái vật tóc bò qua bò lại xung quanh cô, tạo ra tiếng sột sột soạt soạt, Ngân Tô đạp nó một cái: “Đừng làm ồn.”
Quái vật tóc cảm thấy oan ức: Tôi không có! Không phải tôi!
Ngân Tô mở mắt ra, lắng nghe âm thanh kia, quả thực nó không phát ra từ trong phòng mà dường như là… Ngoài cửa.
“Tùng tùng ——”
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên.
Ngân Tô nháy mắt với quái vật tóc, nó lập tức vọt ra cửa.
Quái vật tóc quấn vào chốt cửa, bất ngờ kéo cửa, tóc điên cuồng lao ra ngoài.
“A ——”
“Ầm!”
Một cô bé cỡ tám tuổi rơi ra từ trong đống tóc, chiếc váy mà cô bé mặc đã cũ nát tới mức không nhìn ra được màu sắc ban đầu, trước ngực có một cái lỗ lớn, khuôn mặt như bị ngâm lâu trong nước, vừa sưng vừa nhăn, xung quanh miệng toàn là máu, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít vụn thịt.
Nhìn dáng vẻ này của cô bé, chắc chắn cô bé là một con quỷ nước…
Nhưng sau khi cơn bão ngừng lại, quỷ nước đã biến mất, tại sao cô bé vẫn còn ở đây?
Đám quỷ nước kia sinh con kiểu gì vậy!!
Con mình đi lạc mà cũng không biết!!
Cô bé bị tóc trói chặt tay chân, không thể cử động. Nhưng cô bé cũng không khóc, chỉ ngẩng đầu nhìn Ngân Tô đang đứng trước mặt, giòn giã hỏi: “Chị ơi, chị có thấy bé gấu của em không?”
Bé gấu?
“Màu hồng?”
“Dạ.” Cô bé gật đầu liên tục: “Chị có thấy nó ở đâu không?”
Ngân Tô lấy ra một con gấu màu hồng nhạt từ trong chiếc vali lấy được ở khoang chứa hàng: “Cái này?”
Đôi mắt cô bé sáng lên: “Đúng, chính là nó, là bé gấu của em, chị có thể trả lại cho em được không?”
Ngân Tô vuốt ve bé gấu: “Chị trả em cái này thì chị được lợi gì?”
“…” Giọng nói của cô bé dần trở nên chói tai: “Đó là bé gấu của em!”
Ngân Tô liếc cô bé một cái: “Chị cũng đâu có nói nó không phải của em, em kích động thế làm gì.”
Cô bé trầm mặc, ngoan ngoãn hỏi lại: “Chị có thể trả lại cho em được không?”
“Chị có thể trả lại cho em nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ trả lại như vậy được đúng không? Người lớn ở nhà không dạy em, khi được người khác giúp đỡ thì phải biết cảm ơn họ sao?”
“Thứ đó vốn dĩ là bé gấu của em, tại sao lại không trả cho em!!” Cô bé lại bắt đầu gào thét, khuôn mặt nhăn nhúm trở nên dữ tợn: “Trả lại cho em, trả bé gấu lại cho em!!”
Cô bé muốn đứng lên nhưng tiếc là bị tóc trói chặt, hoàn toàn không thể cử động được.
Thậm chí cô bé còn dùng miệng cắn tóc.
Quái vật tóc cũng nào biết kính già yêu trẻ là gì, mấy lọn tóc cứ quất vào mặt cô bé, khiến mặt cô bé càng sưng khỏe.
Rõ ràng cô bé đã bị quất tới mức choáng váng, khuôn mặt như bị cố định lại ở vẻ dữ tợn.
Tuy cái mặt sưng lên trông rất xấu, nhưng lúc này lại thấy có chút ngốc.
“Em không nên chọc nó, nó ăn cả đồng loại đấy.” Ngân Tô cười cười nhắc nhở cô bé: “Chị cũng giết cả bạn nhỏ đó nha.”
Cô bé đột nhiên run lên, thu lại vẻ dữ tợn: “…Em không biết em có thể làm được gì.”
“Em có tuyệt chiêu đặc biệt gì không?”
“…Tuyệt chiêu đặc biệt?” Cô bé suy nghĩ một chút, rụt rè nói: “Em có thể móc mắt của mình xuống, đổi với bé gấu, vậy có được không? Những bạn nhỏ khác trên thuyền đều không làm được, chỉ có em làm được!”
“…” Ngân Tô trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Không còn gì khác sao?”
“Bẻ cánh tay ra cũng được nữa nè… Nhưng chân thì không được, em phải đi nữa.”
“…”
Ngân Tô cũng không phải kẻ biến thái, cô kêu quái vật tóc buông cô bé ra, trả bé gấu lại cho cô bé.
Cô bé lấy được bé gấu, lập tức trở nên vui vẻ, ôm lấy bé gấu.
“Em ăn gì chưa?”
Cô bé sờ xuống bụng, lắc đầu: “Đã rất lâu rồi em chưa được ăn gì.”
“Vậy em đi kiếm gì ăn đi.” Ngân Tô đẩy cô bé ra ngoài cửa, như một người chị tri kỷ: “Tốt nhất là lên tầng năm, ở đó có nhiều đồ ăn ngon, em biết đi lên đó thế nào không?”
“Em biết ạ.” Cô bé gật đầu: “Nhưng em đã tìm thấy bé gấu rồi…”
“Vậy em giấu bé gấu đi không phải là được rồi sao, bọn họ cũng đâu có biết.”
Đôi mắt cô bé sáng lên, lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Chị thật thông minh.”
Cô bé ôm con gấu, tung tăng biến mất trên hành lang.
Ngân Tô thấy hai cửa phòng đối diện đang mở, trên mặt đất và khung cửa dính đầy máu.
Có lẽ do quái vật nhỏ này gõ cửa tìm bé gấu nhưng hành khác bên trong không lấy được gấu ra nên bị cô bé giết chết.
Sau khi tìm được bé gấu, quái vật sẽ không gõ cửa nữa.
Vậy quy tắc thứ tư trong những điều hành khách cần biết là chính xác.
Không mở cửa thì sẽ không có chuyện gì.
Nhưng có lẽ con quái vật nhỏ này vẫn còn kĩ năng khác, có thể dụ dỗ người khác mở cửa.
***
***
Ngày thứ ba.
“Đặng Lệ Thù.” Nhân viên phục vụ gọi Đặng Lệ Thù đang chuẩn bị tới boong tàu Dương Quang để làm việc lại: “Hôm nay cô phụ trách phục vụ vị khách ở phòng 4026.”
Đặng Lệ Thù nhíu mày: “Tại sao?”
“Không có lý do gì hết, cái này do bên trên sắp xếp.” Nhân viên phục vụ đưa khay cho cô ta: “Phục vụ vị khách kia cho tốt, nếu không cô sẽ gặp rắc rối.”
Đặng Lệ Thù: “…”
Bên trong khay là bữa sáng tinh xảo.
“Lệ Thù… Không sao chứ?” Đồng nghiệp thấy cô ta mãi chưa tới thì quay trở lại tìm cô ta: “Sao vậy?”
“Hôm nay tôi có việc khác, không đi cùng mọi người được.” Đặng Lệ Thù giải thích: “Mọi người mau đi làm việc đi.”
“…Vậy được rồi.”
Đặng Lệ Thù bưng khay lên tầng 4, gõ cửa phòng.
Cửa phòng két một tiếng mở ra nhưng không có ai ở cửa hết.
Đặng Lệ Thù không nhìn thấy, ở phía sau cửa, một chòm tóc đang rút lên trên, dán chặt trên tường treo trên trần nhà.
“Xin chào.” Đặng Lệ Thù lại gõ cửa, cất giọng nói: “Tôi đem bữa sáng đến cho cô.”
“Vào đi.”
Đặng Lệ Thù nhận được sự đồng ý, lúc này mới đẩy cửa đi vào. Vừa vào trong đã nhìn thấy một cô gái ngồi đang ngồi bên mép giường, vẻ mặt có chút thay đổi: “Là cô…”
Cô gái ngước mắt nhìn qua, cười cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành thưa quý khách.” Đặng Lệ Thù thu lại vẻ bất ngờ, đặt khay lên bàn: “Đây là bữa sáng của cô.”