“Có thể dùng kỹ năng của tôi nhưng lúc trước tôi từng dùng rồi nên có lẽ bây giờ chỉ có thể trị một vài vết thương nhỏ…”
Hứa Hoà Diệp bị trọng thương, cô ấy đã tiêu hao hơn phân nửa sức mạnh để chữa trị cho Hứa Hoà Diệp.
“Bất kể như nào thì cũng cứ thử xem.” Từ Thừa Nghiễm vốn định chờ chết ở bên kia nhưng bây giờ lại có một con đường sống nên cậu ta sẽ cố gắng thử một lần.
Biết đâu buổi “phẫu thuật” này căn bản không thể thành công.
***
***
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi lên, sau khi đến tầng bốn, bọn họ phát hiện nơi vốn là tường lại xuất hiện một cánh cửa.
Mà cánh cửa đó lại dẫn lên tầng năm.
Xuyên qua khu vực phòng nghỉ tại tầng năm, nhân viên phục vụ đẩy một cánh cửa ra, nhìn vào bên trong, nói: “Thuyền trưởng, bọn họ đến rồi.”
Không cần nhân viên phục vụ mời, Ngân Tô đã nghênh ngang đi thẳng vào.
Bên trong là một phòng khách nhỏ, thuyền trưởng đang ngồi trên ghế sofa, ông ta mặc âu phục, bên ngoài khoác một chiếc áo blouse trắng.
Trong lúc Ngân Tô đang dò xét thuyền trưởng thì thuyền trưởng cũng đang dò xét cô.
Ngân Tô bước tới ngồi đối diện thuyền trưởng, hai tay gác lên thành ghế, chân trái gác lên đùi phải, khẽ nhướng mày, giọng nói vô cùng ngạo mạn: “Ông chính là thuyền trưởng sao?”
Trông cô chẳng có chút dáng vẻ nào là của món hàng bị bắt tới mà lại giống như cấp trên tới tuần tra hơn.
“…” Thuyền trưởng hiểu biết sâu rộng, không để lộ ra chút bất mãn nào, chỉ cười trả lời: “Đúng vậy.”
“Ông là người thực hiện cuộc phẫu thuật đúng không?”
Nụ cười trên mặt thuyền trưởng dần trở nên quỷ dị: “Đúng vậy.”
Ngân Tô vui mừng nhướng mày: “Vậy thì tốt quá rồi.”
“Đúng vậy, thật tốt.” Thuyền trưởng phụ hoạ theo cô, kèm theo cả nụ cười giả tạo.
“Vậy ông mau chuẩn bị phẫu thuật đi.”
“…” Cô ta như vậy là vội vã muốn được hiến tạng sao?
Không cần tự mình động thủ vẫn có thể khiến bọn họ nghe lời đi vào phòng phẫu thuật, tránh được không ít rắc rối cho ông ta.
Vì vậy thuyền trưởng rất phối hợp, đứng dậy, đẩy một cánh cửa khác trong phòng, đưa bọn họ vào.
Ngân Tô vừa cười vừa đi theo vào.
Không thoát ra khỏi đây được cũng chẳng sao hết, chỉ cần đi tìm một người bạn có thể ra ngoài giúp đỡ là được rồi.
Cô không làm gì được bối cảnh trò chơi.
Chẳng lẽ còn không thể làm gì được quái vật sao?
Làm người thì phải biết ứng biến linh hoạt.
***
***
Thực lực của thuyền trưởng yếu hơn rất nhiều so với dự đoán của Ngân Tô, thậm chí còn không khó đối phó bằng viện trưởng của viện điều dưỡng kia.
Nhưng đương nhiên là vẫn khó đối phó hơn đám nhân viên phục vụ kia, Ngân Tô phải bỏ ra chút thời gian mới có thể đánh gục được thuyền trưởng.
Chắc hẳn thuyền trưởng không phải BOSS.
Như vậy thì rất có thể BOSS của phó bản này là Đặng Lệ Thù.
“Không phải BOSS mà ông còn chảnh như vậy?” Ngân Tô không thương tiếc đạp lên hai chân của thuyền trưởng, còn rất tri kỷ tránh cánh tay của ông ta: “Làm quái vật thì phải khiêm tốn một chút, nếu không sẽ rất dễ bị đánh đấy.”
Thuyền trưởng: “…”
Con mẹ nó, còn không phải do cô đánh sao?
Ngân Tô gọi những người chơi đang mờ mịt đứng trước cửa, sau đó đỡ thuyền trưởng dậy, cứ như người vừa rồi đánh ông ta không phải là cô vậy: “Bây giờ đã tới thời gian kiểm tra kỹ thuật của ông.”
Thuyền trưởng: “…”
Aba aba!
“Cấy ghép tim giúp vị khách kia đi.” Ngân Tô chỉ vào Từ Thừa Nghiễm.
“???”
“Nếu ông hại chết cậu ta thì tôi sẽ cạo chết ông.” Ngân Tô lau máu trên tay lên áo blouse trắng của thuyền trưởng, để lại vài vệt màu đỏ tươi. Cô chậm rãi ngước mắt lên, khẽ nhoẻn miệng cười, không nhanh không chậm nói: “Y thuật kém cỏi như vậy thì sao có thể xứng đáng làm thuyền trưởng chứ.”
Thuyền trưởng: “…”
Y thuật thì liên quan gì đến thuyền trưởng!!
Lúc này thuyền trưởng đang là quần thể yếu thế, căn bản không có quyền phản đối.
Nhưng mà…
“Không có tim để ghép…”
“Tim của nhóm khách quý kia thì sao?” Ngân Tô buông ông ta ra: “Chắc hẳn phải có một trái tim tương xứng với cậu ta chứ? Để bọn họ dâng hiến một chút trái tim yêu thương đi.”
Hứa Hòa Diệp × Từ Thừa Nghiễm × Thường Tư Khê: “…”
Đây thực sự là hiến trái tim yêu thương…
Thuyền trưởng trừng mắt nhìn cô chằm chằm nhưng vẫn không thể nhúc nhích.
“Nếu ông không đem một người tới đây, vậy thì tôi lấy của ông là được…” Ngân Tô nhìn chằm chằm vào ngực thuyền trưởng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh: “Ông xem, cậu ta vẫn còn sống rất vui vẻ kìa, ông yên tâm, sau khi lấy tim của ông ra rồi, bọn tôi vẫn sẽ cho ông thời gian để làm giải phẫu.”
Thuyền trưởng: “…”
Từ Thừa Nghiễm: “…” Không được, không làm được đâu, đạo cụ chỉ có một cái.
Thuyền trưởng vừa bị dạy dỗ, giờ lại bị Ngân Tô cười híp mắt nhìn chằm chằm, cuối cùng ông ta chỉ có thể uất ức gọi nhân viên phục vụ mời khách quý tới đây.
***
***
Thuyền trưởng đã từng lấy nội tạng của rất nhiều người, cũng từng cấy ghép phẫu thuật cho người khác nên vô cùng chuyên nghiệp, không chê vào đâu được.
Nhưng mà…
Trước giờ ông ta chỉ toàn giải phẫu cho khách quý, vậy mà bây giờ lại phải khoét tim khách quý, đi phẫu thuật cho hàng hoá.
Thường Tư Khê nhận lấy vài ống thuốc Hứa Hoà Diệp đưa cho, đầu tiên uống hai ống, sau đó đứng ngay bên cạnh bàn mổ.
Từ Thừa Nghiễm không cảm thấy đau đớn nên không cần gây tê, thuyền trưởng cứ làm thẳng luôn là được.
Thuyền trưởng phụ trách phẫu thuật, Thường Tư Khê phụ trách sử dụng kỹ năng, khiến mạch máu và kinh mạch của Từ Thừa Nghiễm nhanh chóng sinh trưởng và khép lại nhưng với máu thịt thì cô ấy không thể làm gì được, thứ đó cần nhiều năng lượng hơn, trong tình huống hiện tại, Thường Tư Khê không thể làm được điều đó.
Bởi vì thuyền trưởng cấy ghép rất chuyên nghiệp nên Thường Tư Khê không cần phải tiêu hao quá nhiều sức mạnh, nếu uống thuốc thì có lẽ sẽ cầm cự được cho đến khi cuộc giải phẫu kết thúc.
Chỉ là bọn họ cũng không biết trái tim này có tác dụng hay không…
Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện nó có tác dụng.
***
***
Hứa Hoà Diệp ngồi dưới đất, một giây cũng không dám thả lỏng trường kiếm trong tay.
Hứa Hoà Diệp nhớ tới một người vẫn chưa xuất hiện, cô ấy nhìn về phía Ngân Tô đang ngồi bên cạnh: “Lâm tiểu thư có thấy Tề Diệu không?”
“Chết rồi.”
“…” Hứa Hoà Diệp trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Cũng không biết chúng ta có thể qua được ải này hay không.”
Trong tay cô ấy chỉ có ba mảnh bản đồ, còn thiếu hai mảnh.
Từ Thừa Nghiễm cũng giống cô ấy, chỉ có Thường Tư Khê có bốn mảnh bản đồ, nhưng vẫn còn thiếu một mảng.
Một trong những mảnh bản đồ là lấy từ bọn quỷ nước, không biết đêm nay quỷ nước có xuất hiện hay không…
Du thuyền sẽ phát nổ ngay trong đêm nay.
Không biết bọn họ còn bao nhiêu thời gian.
Ngân Tô không nói chuyện, chỉ nhìn bàn giải phẫu.
“Két ——”
Trong căn phòng yên tĩnh đột ngột vang lên tiếng động, ngoại trừ thuyền trưởng đang vùi đầu giải phẫu, ngay cả Từ Thừa Nghiễm cũng quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Là ngoài cửa.
“Két…”
Có thứ gì đó đang cào cửa.
“Rầm!”
Tiếng va đập kịch liệt khiến người ta giật mình, Thường Tư Khê bị phân tâm, thiếu chút nữa đã gây ra tai nạn y tế, cô ấy vội vàng ổn định lại tâm lý.
“Rầm! Rầm rầm!!”
Tiếng va đập bên ngoài càng ngày càng nhanh.
Hứa Hoà Diệp chống trường kiếm đứng dậy, đối mặt với cánh cửa, thân kiếm hơi nghiêng, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm lướt qua căn phòng.
“Rầm!”
Trên cửa xuất hiện một khe hở.
Hứa Hoà Diệp nhìn tình hình bên ngoài qua khe hở đó, cô ấy đối mặt với vô số ánh mắt, da đầu thoáng chốc run lên.
Là đám quái vật bị thần kinh xuất hiện vào buổi tối.
Hứa Hoà Diệp cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu con quái vật nhưng nhìn những ánh mắt kia thì chắc chắn số lượng không hề ít.
“Là quái vật.” Hứa Hoà Diệp nói với Ngân Tô: “Rất nhiều.”
Ngân Tô hỏi thuyền trưởng: “Còn bao lâu?”
Thuyền trưởng: “Ngay… Ngay bây giờ.”
Ca phẫu thuật này rất thô sơ, thô sơ đến mức đổi thành người khác thì người đó đã sớm chết từ lâu rồi, nhưng điều này lại khiến ông ta hoàn thành nhanh hơn, bằng không thì chỉ với chút thời gian như vậy làm sao có thể hoàn thành một ca phẫu thuật được.
Nói là phẫu thuật… không bằng nói là vá lại tim.