Beta: Qing
Cô bé hừ lạnh: “Tối qua, chị còn định làm hại bọn tôi.”
Ngân Tô nói vô cung nghiêm túc và chân thành: “Em gái à, mặc dù em không phải là người nhưng chút đạo lý này cũng phải hiểu đúng không? Đêm hôm khuya khoắt, mấy đứa ở ngoài đập cửa sổ, chị bị hù dọa nên làm vài hành động bảo vệ bản thân không phải rất bình thường sao?”
Cô bé suy tư về lời nói của Ngân Tô, qua nửa ngày mới mềm giọng: “Chị nói cũng đúng, tối qua là bọn tôi không đúng. Vậy chị vứt thứ kia đi có được không?”
“…”
Vật nhỏ này còn co được dãn được nha!
Nhưng mục đích của nhóc hơi rõ ràng quá rồi đó?
“Được.”
Ngân Tô lấy dây chuyền Thánh Giá ra, ném đại vào chỗ tối. Màu trắng bạc của cây Thánh Giá hơi phản quang, tạo thành một đường vòng cung trên không trung, rơi vào bụi cỏ.
“Ném rồi đó.” Ngân tô xòe bàn tay.
Cô bé đối diện ngọt ngào đáp: “Chị thật tốt.”
“Chị cũng thấy vậy.”
Ngụy Hoành nghe cuộc đối thoại giữa một người, một quái, phản ứng đầu tiên không phải là lo lắng Ngân Tô bị quái vật lừa mà là kéo Ô Bất Kinh lùi về sau, càng xa càng tốt.
Quả nhiên, anh ta vừa lùi lại, cô bé đó đã gây khó dễ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Chị tốt như vậy, hay là cùng đi chơi với em đi.” Cô bé đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ngân Tô, bắt lấy cổ tay cô, sự giảo hoạt và ác độc hiện hết cả lên khuôn mặt vì mưu kế của mình đã thành công.
Bị quái vật bắt cổ tay, Ngân Tô chỉ đành thở dài: “Mấy bạn nhỏ luôn không chịu nghe lời.”
Một giây sau, bả vai cô bé đau rát, thân thể bị một cỗ lực lượng đánh bay ra ngoài, lần nữa treo trên cửa sắt của viện mồ côi.
Sợi dây chuyền thòng xuống tay Ngân Tô, cây Thánh Giá đung đưa trong không trung.
Cô bé đau đến vặn vẹo, trừng hai mắt: “Cô ——”
Ngân Tô đưa tay về phía bóng tối, quái vật tóc đặt sợi dây chuyền vào tay cô, Ngân Tô tỏ vẻ thương xót: “Tôi gọi nhóc là em gái, nhóc lại chẳng biết trân trọng. Thật sự nhóc làm tôi đau lòng lắm, phải phạt nhóc thôi.”
Đầu ngón tay Ngân Tô huơ trong không trung, quái vật tóc như chó săn nghe lời, nhanh chóng chạy tới một con quái vật, quấn chặt lấy nó rồi kéo về phía sau.
Con quái vật chẳng phát ra nổi một âm hoàn chỉnh, cả cơ thân nhanh chóng bị bao phủ bởi những sợi tóc.
Quái vật tóc tiếp tục cố gắng quấn thêm con quái thứ hai…
Đám quái vật bên kia luống cuống, chẳng lo nổi David đang nằm trên mặt đất, phân tán khắp nơi, trốn sự vây bắt của quái vật tóc. Thế nhưng bốn phương tám hướng đều là tóc, bọn chúng bị vây lại trong vòng vây.
“Dừng tay!! Dừng tay lại!!”
Nhìn từng đồng bạn của mình lần lượt biến mất, rốt cuộc bé gái cũng hoảng hồn, hét to bảo Ngân Tô dừng tay.
Ngân Tô vẫy tay, cười tươi với cô bé.
Cô bé liếc nhìn người bạn đồng hành đang bị tóc đuổi theo, lúc này, cô bé giống như một đứa trẻ đang bị bắt nạt, nước mắt lưng tròng, chậm rãi đi về phía Ngân Tô.
“Chị ơi…”
Ngân Tô vuốt v e gò má cô bé, buộc cô bé ngẩng đầu: “Bạn nhỏ à, bây giờ có muốn nghe kế hoạch báo thù tôi vạch ra cho các em không?
Thấy đồng bọn liên tục biến mất, cô bé cũng không chạy trốn một mình, lo sợ gật đầu: “Em nghe, chị bảo nó dừng tay lại đi!!”
Ngân Tô dịu dàng xoa đầu cô bé: “Đúng không? Người ta chỉ thích em gái biết nghe lời mà thôi.”
Cô bé: “…”
Ai là em gái cô?
Trong lòng cô bé đầy oán hận, nhưng lại chẳng thể làm gì, trong tay Ngân Tô có cây thánh giá có thể đối phó với cô bé, còn những sợi tóc kỳ lạ nữa… Rõ ràng cô ta cũng giống như những cư dân đáng ghét kia, vậy tại sao cô ta lại khống chế được những sợi tóc kỳ lạ đó?
Ngân Tô bảo quái vật tóc dừng tấn công. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quái vật tóc đang chơi đuổi bắt hăng say, bất đắc dĩ dừng lại, gào to kháng nghị —— người ta ăn chưa có no!
Ngân Tô: “…”
Vậy mi nói xem chừng nào mi mới ăn no?
…
…
Cô bé nghẹn khuất đứng trước mặt Ngân Tô, nghe cô nói về kế hoạch báo thù.
Ban đầu, cô nhóc cảm thấy Ngân Tô chỉ đang lừa gạt họ, lừa bọn họ, tiêu diệt họ, như những người khác trong trấn vậy.
Nhưng nghe Ngân Tô nói xong, cô bé nhận ra Ngân Tô và những người khác trong trấn không giống…
Hình như cô muốn giúp họ báo thù.
“Vì sao? Vì sao lại giúp chúng tôi?”
Ngân Tô thầm nghĩ “Thật ra tôi chẳng định giúp mấy nhóc đâu.”
Nhưng lời này chẳng thể nói, cô cười: “Vì tôi là người tốt nha, không thích sự bất công trên thế gian. Bọn họ có thể sống tiếp, là vì dùng mệnh của mấy nhóc đổi lấy, nhẽ nào không đáng chết?”
Cô bé siết chặt tay, hận đến nghiến răng: “Đáng chết, bọn họ đều đáng chết!”
“Nhưng chúng tôi không vào được nhà của bọn họ.”
Ngân Tô: “Nếu có người giúp thì sao?”
“?”
“Mấy nhóc không nhớ chuyện xảy ra dưới kia à?” Ngân Tô chỉ vào lối xuống mặt đất không bị chặn: “Dưới đó cũng có những nạn nhân như mấy nhóc, chỉ cần để họ biết họ bị người ta “biến” thành thứ gì thì chắc chắn họ sẽ tình nguyện hỗ trợ mấy đứa.”
Cô bé nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu đen, như đang nhớ lại khoảng thời gian bản thân bị nhốt dưới lòng đất, chưa một lần nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Bao gồm cả cha mẹ cô bé, bọn họ đều là một đám ma quỷ, cướp đi sinh mệnh của bọn trẻ.
“Nhưng bọn họ có thứ đó…” Cô bé nhìn chăm chú cổ tay Ngân Tô: “Thứ đó gây tổn hại đến chúng tôi.”
“Cái này?”
Dây chuyền Thánh Giá hiện ra trên tay Ngân Tô.
Cô bé thấy nó thì lập tức lùi về sau, bả vai vẫn còn hơi đau, cô bé sợ Ngân Tô lại đánh mình.
Ngân Tô mân mê thanh Thánh Giá: “Sao chỉ có vài người có thứ này nhỉ?
Cư dân trong trấn biết rằng những đứa bé sẽ hóa thành quái vật, trở về trả thù nên mới đeo Thánh Giá phòng thân.
Vật quan trọng vậy, sao mỗi người trong trấn không chuẩn bị một cái cho mình?
“Vì nguyên liệu có hạn.”
“Nguyên liệu?”
Cô bé chăm chăm nhìn cây Thánh Giá: “Là tro xương người.”
“Tro xương ai?”
“Tôi không biết.” Cô bé lắc đầu: “Tôi chỉ cảm nhận được khí tức của nó, giống với khí tức ở giáo đường… Rất…rất đáng sợ, chúng tôi sẽ không qua đó đâu.”
Giáo đường à…
Hẳn là hang ổ của “Cô” hoặc “Nó”.
Đêm hôm khuya khoắt, không được quấy rầy người ta, thiếu lịch sự. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đừng vào nhà có Thánh Giá là được.” Ngân Tô đưa ra giải pháp, an toàn là trên hết: “Hồng mềm dễ bóp nha.”
Cô bé: “…”
“Nhớ kỹ, phái lấy máu họ làm mực, viết dòng chữ “Ta đã tới””
“Vì sao?”
“Hù họ chút cho vui.”
“…”
Sau khi tiếp thu kế hoạch báo thù Ngân Tô vạch ra, cô bé và đồng bọn biến mất trước cánh cửa đen – cổng ra vào khu dưới lòng đất.
Đám quái vật vừa đi, Ngụy Hoành và Ô Bất Kinh thấy đỡ áp lực hơn hẳn.
Cô thế mà lại giật dây đám quái vật đi choảng nhau với cư dân trấn!
… Đúng hơn là uy hiếp.
Lúc đầu, đám quái vật chẳng có ý đồng thuận với cô đâu, đơn giản là muốn lừa giết cô thôi.
Rốt cuộc là bị dạy một trận ra trò, tới đây mới biết nghe lời.
Chuyện này chỉ mang tính chất minh họa, không làm theo được!
Ngụy Hoành thấy đêm nay mình chả học được gì, mắng nhỏ hai tiếng, lại hỏi Ngân Tô: “Tô tiểu thư, bây giờ chúng ta làm gì?”
“Tối mịt tối mù rồi, còn làm gì nữa? Về nhà ngủ thôi.”
“???”
Đầu Ngụy Hoành đầy dấu chấm hỏi, nhìn Ngân Tô trở về trang viên, theo sau là cái đuôi dài đằng đẵng…