Edit: Mèo lười
Beta: Wendy, Yan
Mạt Lị tìm khắp nơi trên màn hình giám sát cũng không tìm thấy hai học viên mất tích.
Hai người này trốn đi đâu rồi…
Vừa nghĩ đến trong các học viên mất tích có cái gai đáng ghét kia, sắc mặt Mạt Lị liền tối sầm lại.
Mạt Lị không tìm thấy tung tích của cái gai đó, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Ngay lúc cô ta đang định kiểm tra lại thì trong căn phòng tình yêu đột nhiên có động tĩnh, Mạt Lị ấn trở lại màn hình.
Có người mở cửa.
Mặc dù Mạt Lị muốn tìm kiếm tung tích của cái gai kia, nhưng lúc này lại có học viên mở cửa nên cô ta bèn đè nén ý nghĩ này lại, xem những học viên này trước.
Trên màn hình, một học viên đi đến căn phòng cách vách, gõ cửa trước nhưng không có ai ra mở cửa nên cô ta thử mở cửa.
Cánh cửa bị đẩy ra một cách dễ dàng.
Học viên kia không vào mà đứng ở cửa nhìn.
Không biết trong phòng xảy ra chuyện gì, học viên kia nhanh chóng lùi lại, gõ cửa các phòng khác, gọi tất cả học viên ra ngoài.
Sau đó họ cùng nhau bước vào gian phòng kia.
Camera chỉ có thể nhìn thấy cửa phòng chứ không thể nhìn thấy bên trong phòng. …
…
【Kiên nhẫn là đức tính mà một người yêu cần có.】
Dòng chữ đỏ tươi như máu hiện ra trên mặt đất, bên cạnh là Khưu Tùng đang nằm trên mặt đất đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Những người chơi đã qua đêm trong căn phòng tình yêu tập trung lại trong căn phòng này, nhìn Khưu Tùng đã chết.
Bên cạnh ngón tay dính đầy máu của Khưu Tùng là những nét “phẩy chấm, phẩy”, Khưu Tùng viết chưa xong cũng không biết anh ta muốn viết cái gì.
Chắc anh ta muốn lưu lại điều gì đó nhưng chưa kịp viết xong đã tắt thở.
“Là… chữ nữ sao?” Hồ Cầm cau mày hỏi.
“Có chút giống… Chỉ thiếu một dấu gạch ngang* thôi, người giết anh ta là nữ? Hay là bạn gái của anh ta… NPC người yêu lúc ban ngày?”
*Chữ “nữ” trong tiếng Trung:
Tạ Bán An: “Trước đó, tôi nghe thấy trong phòng của Khưu Tùng có tiếng động, còn có người gõ cửa phòng của tôi, mọi người có nghe thấy không?”
Mặc dù chỉ gõ một tiếng, nhưng Tạ Bán An khẳng định không phải ảo giác của mình.
Sau khi gõ cửa, rất nhanh cậu ta đã nghe thấy giọng nói của Ngu Chi, sau đó là tình hình hiện tại.
“Tôi không có…” Hồ Cầm lắc đầu.
Ly Khương và một người chơi nam khác Diêu Bá Thanh cũng lắc đầu, bọn họ đều không nghe thấy gì.
Diêu Bá Thanh nghi hoặc nhìn Ngu Chi: “Tại sao hơn nửa đêm cô còn gõ cửa phòng Khưu Tùng?”
Câu nói này của Diêu Bá Thanh khiến những người chơi khác vô thức nhìn về phía Ngu Chi.
Ngu Chi không quen Khưu Tùng, trước đây cô ta gặp bọn họ cũng không giao lưu nhiều, vậy tại sao hơn nửa đêm cô ta lại gõ cửa phòng Khưu Tùng.
Ngu Chi: “Nghe thấy tiếng động trong phòng anh ta.”
Phòng của Ngu Chi và Tạ Bán An tình cờ ở hai bên trái phải phòng Khưu Tùng nên cả hai đều nghe thấy tiếng động trong phòng của Khưu Tùng.
Ngu Chi lớn gan hơn Tạ Bán An, trực tiếp đi ra ngoài xem.
Mọi người nhìn nhau một lúc, Hồ Cầm lên tiếng hỏi: “Vì sao Khưu Tùng lại chết? Ban ngày có ai ở cùng với anh ta không?”
“Tôi và Khưu Tùng ở cùng nhau.” Diêu Bá Thanh nói: “Nhưng chúng tôi có cùng nhiệm vụ hẹn hò vào thời điểm đó, nếu Khưu Tùng vi phạm bất kỳ quy tắc nào thì chắc chắn tôi cũng phải chịu phạt… Liệu tôi có phải là người tiếp theo không?”
Ly Khương: “Có một khoảng trống ở dưới tên của chúng ta, nơi này còn được gọi là căn phòng tình yêu. Có thể trong phòng còn có những ‘cư dân’ khác, Khưu Tùng không phải do vi phạm quy tắc tử vong lúc ban ngày, mà là ở trong phòng.”
Những người chơi nhớ lại lúc bọn họ hỏi thăm Mạt Lị, cái biểu cảm kỳ quái của cô ta… Đều cảm thấy phán đoán của Ly Khương cũng có lý.
Nhưng…
Cái này còn đáng sợ hơn!
Có một cư dân vô hình trong phòng, họ không biết làm gì sẽ vi phạm quy tắc tử vong.
…
…
Mạt Lị vẫn nhìn chằm chằm vào camera giám sát, mấy học viên kia nhanh chóng ra khỏi phòng, trở về phòng của mình.
Mạt Lị xác định chắc chắn rằng họ sẽ không ra ngoài nữa, quyết định đi tìm hai học viên mất tích kia trước.
“Cộc cộc——”
Mạt Lị đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Đây là khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, sao lại có người đến gõ cửa?
Mạt Lị bước hai hước đi tới bên cạnh cửa, cầm tay nắm cửa định mở cửa, nhưng giây tiếp theo, cô ta cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên qua khe cửa.
Bên ngoài có cái gì đó…
Mạt Lị chậm rãi buông tay ra, lùi lại hai bước, mắt nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa.
“Cộc cộc——”
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Nó hơi xa phòng cô ta, có lẽ là ở căn phòng thứ hai hoặc thứ ba bên trái.
Người ở phòng thứ hai là giảng viên, phòng thứ ba là giáo viên phụ đạo…
Trong khi Mạt Lị còn đang suy nghĩ xem là ai đang khiêu khích bên ngoài thì nghe thấy một tiếng ‘cạch’.
Cánh cửa mở ra.
…
…
Phòng giáo viên phụ đạo.
Ngân Tô và Ô Bất Kinh đang trốn trong tủ quần áo, Ngân Tô nhìn ra ngoài từ khe hở trong tủ, nhưng Ô Bất Kinh không dám nhìn, tự ôm bản thân giống như một con đà điểu.
Quái vật tóc mở cửa trong tiếng gõ cửa, rồi lặng lẽ rút lui lên phía trên, ẩn mình vào trần nhà tối tăm.
Nhìn từ bên ngoài giống như cánh cửa tự mở ra.
Cô ta từ cửa bước vào, nghi hoặc nhìn xung quanh một chút, sau khi không thấy có gì bất thường thì đóng cửa lại rồi bước vào bên trong.
Ngân Tô phát hiện người tới là một cô gái, bước chân không nhanh không chậm, bước đi nhàn nhã như đi dạo trong hoa viên sau nhà.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, bước chân của cô ta khựng lại.
Ngân Tô cũng nhìn rõ dung mạo của cô gái, mặt hạnh má đào, khuôn mặt mũm mĩm giống trẻ con, có mấy phần đáng yêu.
…
…
… Đây không phải là học viên bị cô cướp đi thẻ tỏ tình sao?
Đây chính là ‘thứ đó’ mà giáo viên phụ đạo nhắc đến sao?
Nếu cướp đi thẻ tỏ tình của người khác thì buổi tối sẽ bị họ tìm đến cửa sao?
Đây là sự kiện kinh khủng gì vậy?
Sắc mặt cô gái cổ quái nhìn bữa tối dưới ánh nến trước mặt — một ngọn nến chưa thắp, vài chiếc đĩa trống và một cái bình thủy tinh cắm một cành hồng rực rỡ ướt át bên cạnh.
Mà người cô ta đang tìm tối nay đang ngồi… hay đúng hơn là bị trói phía đối diện.
Tay chân đều bị trói, miệng cũng bị bịt lại, chỉ để lại một đôi mắt tức giận và sợ hãi.
Tấm thẻ tỏ tình được dán trước ngực cô ta.
“…”
Hình như có gì đó không đúng.
Nhưng mục tiêu đang ở ngay trước mặt, sự chú ý của cô gái nhanh chóng bị con mồi hấp dẫn, cô ta chậm rãi mở to miệng, đi về phía giáo viên phụ đạo.
Nỗi sợ hãi của giáo viên phụ đạo đã kích thích cô gái, dần dần khiến cô ta phấn khích.
Ánh sáng trong phòng xuyên qua khe hở trên cửa tủ quần áo, chùm ánh sáng đó chia khuôn mặt Ngân Tô ra làm hai.
Ngân Tô giống như một kẻ biến thái nhìn trộm, nhìn chằm chằm vào hai người bên ngoài tủ.
Cô gái bước đến bên cạnh giáo viên phụ đạo đang nghiêng người, đặt tay lên đầu giáo viên phụ đạo, cơ thể cô ta đã chặn gần hết người giáo viên phụ đạo nên Ngân Tô không nhìn rõ cô ta đang làm gì.
Giáo viên phụ đạo bắt đầu vùng vẫy dữ dội, chiếc ghế ma sát với mặt đất, phát ra tiếng động không nhỏ.
Chỉ sau khoảng hai mươi giây, tiếng giãy dụa nhỏ dần, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cô gái đứng im bên cạnh giáo viên phụ đạo đã ngừng cử động, cũng không nhúc nhích.
Ngay lúc đang thắc mắc không biết cô ta định làm gì thì cô gái kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía tủ quần áo, xoay người sải bước về phía tủ quần áo, dùng lực mở tủ ra.
Sáu con mắt nhìn nhau.
“A!” Ô Bất Kinh kêu lên một tiếng đầy sợ hãi trước.
Một tay Ngân Tô đẩy cậu ta vào sâu trong tủ, “Gặp khách mà kêu la cái gì, thật bất lịch sự.”
Ô Bất Kinh: “…”