Beta: Alva
Ngân Tô đã sử dụng hết phiếu ăn nên buổi trưa cô phải đến ăn ở nhà hàng buffet.
Cô mời Đặng Lệ Thù ngồi xuống ăn chung, đáng tiếc là Đặng Lệ Thù là người có đạo đức nghề nghiệp, nói mình là nhân viên phục vụ, không thể ngồi ăn chung với cô.
Cô ta đi lấy cơm dành cho nhân viên, qua bên cạnh ngồi ăn.
Ngân Tô chỉ đành phải ăn cơm một mình.
“Lạch cạch.”
Đĩa đựng thức ăn đập xuống mặt bàn, phát ra tiếng va chạm khó chịu.
Kim Văn Vũ đặt mông ngồi xuống đối diện cô, hỏi vô cùng bất lịch sự: “Tại sao Đặng Lệ Thù lại đi theo cô?”
Ngân Tô ngẩng đầu nhìn người đối diện một cái, bắt đầu nói hưu nói vượn: “Cô ấy thích tôi chứ sao.”
Kim Văn Vũ: “…”
Kim Văn Vũ ngồi đối diện cô, không đi cũng không nói chuyện.
Ngân Tô xem như không có chuyện gì, tiếp tục ăn đồ của mình, coi như anh ta không tồn tại.
Một lúc sau, Kim Văn Vũ mới lên tiếng: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”
“Không.” Ngân Tô lắc đầu, đặt đũa xuống, dọn dẹp bàn ăn một chút rồi đứng dậy: “Tôi không giao dịch với người chơi bất lịch sự.”
“???” Trong trò chơi tử vong mà cô đòi lịch sự khỉ cái gì? Cũng không phải đến đây để kết bạn! Có thực lực là được! “Tôi đã biết chìa khóa qua ải là gì.”
“Trùng hợp quá, tôi cũng biết.”
“…”
Kim Văn Vũ nhíu mày, nhìn Ngân Tô rời đi, Đặng Lệ Thù cũng đứng dậy đi theo sau cô.
Đêm hôm đó, lúc cô gái này và Hồ Bằng đánh nhau, anh ta cũng có mặt ở hiện trường, mặc dù cuối cùng Hồ Bằng không chết trong tay cô nhưng cũng không thoát khỏi liên quan tới cô.
Vậy nên anh ta không muốn đối địch với Ngân Tô.
Nhưng bây giờ cô đã trói buộc nhân vật quan trọng là Đặng Lệ Thù ở bên cạnh mình…
Cô còn không chịu làm giao dịch!!
Đặng Lệ Thù là một nhân vật then chốt, anh ta không được tiếp xúc thì qua ải kiểu gì?
Kim Văn Vũ thử tìm cơ hội tiếp cận Đặng Lệ Thù nhưng có vẻ như Đặng Lệ Thù chỉ công nhận mỗi Ngân Tô, chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt một giây là cô ta sẽ chủ động đi tìm.
Anh ta căn bản không thể giao lưu với Đặng Lệ Thù.
Kim Văn Vũ đang cố kìm nén cơn giận không có chỗ trút, anh ta xoay người đi tìm người chơi đơn còn lại, định thuyết phục người đó hợp tác với mình.
“Quan Tây.”
Quan tây cảnh giác nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”
Kim Văn Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu tìm được bao nhiêu mảnh bản đồ rồi?”
Quan Tây nhướng mày: “Làm sao, muốn cướp mảnh bản đồ của tôi à?”
Kim Văn Vũ: “Mảnh bản đồ của người khác không có tác dụng.”
“Ồ, anh từng cướp rồi mà.”
“…”
Kim Văn Vũ hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng, cậu có muốn hợp tác không?”
“Hợp tác…” Quan Tây nhìn kỹ anh ta một lần nữa, lắc đầu: “Không được, tôi không muốn chết không rõ ràng.”
Chết ở trong tay quái vật là do cậu ta không đủ thực lực.
Nhưng chết trong tay người chơi, chắc chắn là do bản thân ngu xuẩn.
“Tôi có manh mối về chìa khóa qua ải, cậu thật sự không muốn hợp tác với tôi sao?”
“Chỉ cần tập hợp đủ tất cả mảnh ghép là có thể biết được chìa khoá qua ải là gì, tôi cũng chẳng phải tân thủ lần đầu vào phó bản, anh định lừa ai vậy.” Quan Tây nhếch miệng trào phúng: “Tôi thà đi tìm Lâm tiểu thư còn hơn là hợp tác với anh.”
Quan Tây nói xong cũng bỏ đi, không để Kim Văn Vũ có cơ hội thuyết phục tiếp.
***
***
Kim Văn Vũ không từ bỏ việc ra tay với Đặng Lệ Thù, anh ta một mực đi theo sau cô ta, định bụng chờ đến khi người họ Lâm kia trở về phòng.
Kim Văn Vũ lập tức lách mình ra ngoài.
Nhưng anh ta không ngờ rằng Đặng Lệ Thù có phòng bị, anh ta vừa đưa tay ra, Đặng Lệ Thù đã lập tức xoay người lại, cây kim dài trong tay áo cô ta trượt ra, đâm vào mặt anh ta.
Đặng Lệ Thù cũng không phải NPC bình thường, có thể tuỳ tiện đối phó.
Kim Văn Vũ không có cơ hội ra tay, cánh tay còn bị cây kim dài của Đặng Lệ Thù rạch một đường.
Máu tươi nhỏ xuống mặt thảm, một cánh tay màu đen vươn từ mặt dưới thảm lên, bắt lấy mắt cá nhân của Kim Văn Vũ.
“A ——”
Kim Văn Vũ đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết, anh ta vùng vẫy thoát khỏi cánh tay kia nhưng cảm giác nóng như lửa đốt trên mắt cá chân vẫn không biến mất mà ngược lại còn lan rộng ra.
Kim Văn Vũ lập tức lấy ra một ống tiêm, đâm vào đùi mình.
Màu đen đang lan ra từ mắt cá chân anh ta ra xung quanh lập tức ngừng lại.
Mà chủ nhân của bàn tay kia đang từ từ leo ra khỏi mặt thảm, một bóng người dần hình thành.
Mà trên mặt thảm càng ngày càng có nhiều bàn tay vươn ra.
“!!”
Là đám quái vật trong khoang chứa hàng.
Sao bọn chúng ra ngoài được!!
Quái vật màu đen như những xác chết cháy, nó nhe răng cười với Kim Văn Vũ, bay thẳng đến chỗ anh ta.
Tim của Kim Văn Vũ đập mạnh một cái, anh ta không quan tâm Đặng Lệ Thù nữa, xoay người bỏ chạy.
Quái vật màu đen đuổi Kim Văn Vũ chạy thật xa, còn những quái vật mới xuất hiện lại đưa mắt nhìn Đặng Lệ Thù.
Cánh cửa phía sau lưng Đặng Lệ Thù mở ra, một chòm tóc đen kéo Đặng Lệ Thù vào.
Đặng Lệ Thù đột nhiên bị lôi vào cái động bàn tơ: “…”
Trên mặt Đặng Lệ Thù vẫn còn vương lại vài sợi tóc, trong tầm mắt cô ta, một nữ sinh đang lộn ngược trước mặt cô.
Một lát sau, Đặng Lệ Thù mới phát hiện ra không phải đối phương đang đứng lộn ngược, mà là cô đang bị treo giữa không trung…
“Đừng đối xử với bạn của ta như thế.” Ngân Tô kêu quái vật tóc thả người xuống: “Người này không ăn được, mau buông cô ấy ra.”
Quái vật tóc đang quấn quanh chân Đặng Lệ Thù, nghe Ngân Tô nói như vậy thì có chút không tình nguyện buông Đặng Lệ Thù ra.
Ngân Tô đỡ Đặng Lệ Thù dậy: “Cô nhìn đi, tôi đã bảo có người muốn giết cô mà.”
Đặng Lệ Thù: “…”
Ngân Tô: “Nhưng không sao, tôi sẽ bảo vệ cô, cho đến khi cô hoàn thành sứ mệnh của mình.”
Đặng Lệ Thù: “…”
***
***
Màn đêm buông xuống.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua tấm rèm màu xanh đen được trang trí đầy những ngôi sao. Trên boong tàu sáng chói, tiếng nhạc vang lên đinh tai nhức óc, nhân viên công tác đi đi lại lại, chuẩn bị những bước cuối cùng.
Một NPC chưa từng thấy bao giờ đang đứng ngoài cửa phòng Ngân Tô giơ tay lên gõ cửa: “Lâm tiểu thư, mời cô đi nhận mặt nạ và lễ phục cho mình.”
“Lễ phục?”
“Đúng vậy, bởi vì đây là vũ hội mặt nạ nên cần đeo mặt nạ và mặc lễ phục.” NPC mỉm cười: “Chúng tôi sẽ cung cấp cho cô những bộ lễ phục tuyệt đẹp, cô có thể chọn bộ lễ phục mình thích để tham gia vũ hội tối nay.”
“Bắt buộc phải đi à?”
“Đúng vậy, không có mặt nạ và lễ phục thì không thể tham gia vũ hội.”
Ngân Tô suy nghĩ một chút: “Chờ một chút.”
“Vâng.”
Ngân Tô đóng cửa lại, nhìn về phía Đặng Lệ Thù đang đứng bên trong: “Tôi phải đi lấy mặt nạ và lễ phục, nếu như cô muốn đi làm chuyện của mình thì hãy đi đi. Sau khi tôi xong việc sẽ quay lại tìm cô, nhớ tự bảo vệ bản thân.”
“Cô sẽ chết.”
“Ai rồi cũng sẽ chết thôi.” Ngân Tô tuỳ ý sửa sang lại cổ áo, không thể giấu được sự vui vẻ trên môi: “Mà sở trường của tôi biết là khiến người khác phải chết.”
Đặng Lệ Thù: “…”
Ngân Tô mở cửa, đi theo NPC.
***
***
Ngân Tô bị đưa vào một căn phòng để quần áo rất lớn, bên trong có đầy đủ các loại lễ phục xinh đẹp và đa dạng màu sắc, trên giá còn có rất nhiều mặt nạ với đủ loại kiểu dáng.
“Lâm tiểu thư, cô có thể tuỳ ý lựa chọn.”
“Ai các anh cũng phục vụ như này hết à?”
“Đúng vậy.”
“Nói dối.”
“…” NPC ngẩng đầu nhìn cô, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, ánh đèn trước mắt anh ta bắt đầu lắc lư, mơ hồ, thân thể vô lực ngã xuống.
Ngân Tô rũ mắt nhìn anh ta, khẽ nói: “Các anh tổ chức vũ hội để che giấu điều gì? Tiếng kêu thảm thiết của người bị hại sao? Thật đáng tiếc…, sợ là anh không nghe được rồi.”