Beta: Wendy, Yan
Ngân Tô đi đến phố Tây, cô dừng lại ở vị trí cách nhà linh mục không xa lắm.
Ngân Tô tìm đến một hộ gia đình đối diện nhà linh mục, cạy khóa đi vào, tìm một gian phòng có thể nhìn thấy cửa chính nhà linh mục rồi đợi ở đó.
Căn phòng bỏ hoang phủ đầy bụi và mạng nhện khắp nơi, Ô Bất Kinh sợ hãi, sờ phải nhện là bị dọa, giẫm phải búp bê cũng bị dọa.
Ngụy Hoành ở bên cạnh vừa trợn mắt trắng vừa mắng cậu ta không có tiền đồ.
Ô Bất Kinh cũng không dám phản bác, nhưng nghe Ngụy Hoành thấp giọng lầm bầm mắng chửi, cậu ta cảm thấy xung quanh cũng không u ám như vậy.
Hẳn là hộ gia đình này chuyển đi rồi, nội thất trong nhà đều phủ vải trắng, Ngân Tô vén vải trắng trên sofa ra, kéo đến cạnh cửa sổ, ngồi xuống sofa như một đại gia.
Ngụy Hoành không biết Ngân Tô đang đợi cái gì, nhưng nếu đã vào đây rồi, rảnh thì cũng đang rảnh, tùy tiện tìm tòi trong gian phòng này một chút.
…
…
Trên một con phố khác, Cohen nhìn thời gian gần đến, chuẩn bị đi qua chỗ linh mục.
Ai ngờ anh ta vừa mở cửa thì phát hiện cổng, tường vây (bức tường được xây dựng bao quanh nhà) nhà mình và mặt đất bị quét sơn đỏ tươi… Không, không chỉ là sơn, còn có mùi máu.
“Ta sẽ tới tìm… Ngươi…”
Cohen nhìn rõ dòng chữ máu trên cổng, sắc mặt lập tức tái mét.
Là cô ta…
Chắc chắn là cô ta!!
Cohen vốn lo lắng vì lời nói người hầu trong biệt thự truyền tới lúc trước, bị cảnh tượng ở cổng nhà mình dọa cho suýt đái ra quần.
Cohen thất tha thất thểu chạy về phía phố Tây.
Cả đoạn đường anh ta đi qua, phát hiện không ít nhà đều giống với ngoài cổng nhà anh ta, bị người ta viết chữ máu lên… Cohen càng ngày càng sợ hãi.
Không dễ gì anh ta mới chạy tới ngoài cổng nhà linh mục.
Thấy ngoài cửa nhà linh mục vẫn sạch sẽ như trước, Cohen như là tìm được người đáng tin cậy, nhào vào đập cửa: “Linh mục… Linh mục ông mau mở cửa, linh mục, xảy ra chuyện rồi!”
Tuy nhiên, cho dù Cohen gõ cửa thế nào thì cũng không ai ra mở.
Tối nay có chuyện quan trọng phải làm, linh mục không thể ngủ sớm như vậy… Chẳng lẽ ra ngoài rồi?
Không… Không có khả năng, lúc này linh mục sẽ không ra ngoài, nhưng tại sao ông ta không ra mở cửa?
Cohen rối như tơ vò, nghĩ tới những chữ máu mình nhìn thấy, đáy lòng không biết tại sao lại có dự cảm không tốt.
Cohen đi vòng sang một bên khác, trèo tường vào.
Cửa chính bên trong khép hờ, không hề đóng kín, Cohen đẩy nhẹ một cái đã mở ra rồi.
“Linh mục?”
“Linh mục, ông ở đây không?”
Cohen không dám lớn tiếng gọi.
Phòng khách bao trùm trong bóng tối, không ai trả lời anh ta, xung quanh cũng không có bất kỳ âm thanh nào.
Cohen nuốt nước bọt, đi vào bên trong, anh ta mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh… Mùi đó còn càng ngày càng nồng.
Tại sao trong nhà linh mục lại có mùi máu tanh nồng như vậy? Linh mục sẽ không xảy ra chuyện gì đó rồi chứ?
Cohen đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, hay tay anh ta ôm cánh tay xoa xoa, kiên trì đi vào trong phòng khách, mò mẫm muốn mở đèn, nhưng ấn công tắc mấy lần cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Hay là vẫn đi tìm những người khác trước…
Cohen vừa nảy ra ý nghĩ này, chuẩn bị quay người rời đi, khóe mắt lại liếc thấy một bóng người nằm dưới đất bên cạnh sofa trong phòng khách.
“Thình thịch! Thình thịch Thình thịch!”
Bên tai Cohen là tiếng tim đập như trống đánh, trong tâm trí có một giọng nói thôi thúc anh ta mau rời khỏi đây, nhưng chân lại không nghe lời mà đi về phía sofa.
“Linh mục?” Người nằm dưới đất chính là linh mục, Cohen vội vàng ngồi xổm xuống, lật người linh mục đang nằm sấp dưới đất, nhưng một giây sau, Cohen bị dọa kinh hô một tiếng, ngã ngồi xuống đất, linh mục ngã xuống đất lần nữa.
Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ tràn vào, vừa vặn có thể chiếu sáng mặt đất bên cạnh tay linh mục.
Mấy chữ lớn dùng máu để viết ——
【Cô ta tới rồi…】
Cô ta tới rồi!
Cohen nhìn mấy chữ đó, tứ chi lạnh toát, từng cơn ớn lạnh xông thẳng vào não, nỗi sợ như thủy triều nhấn chìm anh ta.
Trong nháy mắt, dường như Cohen đã hồi thần lại, dùng cả tay lẫn chân để bò dậy, thất tha thất thểu xông ra ngoài.
…
…
Sau khi Cohen rời khi không bao lâu thì lại dẫn mấy cư dân trở lại.
Bọn họ cầm công cụ chiếu sáng, cùng nhau vào trong nhà linh mục.
Nhưng bọn họ không hề nhìn thấy thi thể của linh mục, chỉ thấy chữ máu để lại dưới đất, cùng với dấu tay máu rải rác trong phòng khách… Cả phòng khách có sự kì dị u ám không nói thành lời.
“Linh mục đâu?”
“Thật sự… Thật sự là ở đây.” Cohen chỉ mặt đất, hoang mang lo sợ: “Cơ thể linh mục đã lạnh rồi, ông ta chết rồi. Phải làm sao? Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Mấy chữ đỏ tươi trên mặt đất chọc đau mắt bọn họ, sự hoảng sợ không tiếng động lan tràn.
“Là cô ta! Chắc chắn là cô ta!” Có một cư dân run rẩy nói: “Chắc chắn thi thể của linh mục bị cô ta đưa đi rồi, cô ta tới tìm chúng ta rồi.”
Lúc bọn họ ra ngoài cũng đã nhìn thấy những chữ máu ngoài cổng.
“Thế bây giờ phải làm sao? Linh mục xảy ra chuyện… Lễ rửa tội làm thế nào?” Cư dân nói chuyện dùng sức ấn cánh tay của mình.
“Mọi người nói xem… Liệu cô ta còn ở đây hay không?”
“…”
Lời này vừa nói ra, mấy cư dân đều cảm thấy phòng khách càng u ám.
“Rời khỏi đây trước đã.”
“Đúng đúng đúng, rời khỏi đây rồi nói.”
“Mọi người đợi tôi với…”
…
…
Ngân Tô vây xem hành vi trong toàn bộ quá trình của những cư dân này, đợi lúc bọn họ rời đi rồi trực tiếp đi theo.
Những cư dân đó bị chữ máu ngoài cổng hù dọa, bây giờ linh mục cũng chết rồi, trong lòng hoảng sợ không thôi, chỉ muốn nhanh chóng hội họp với những cư dân khác, hoàn toàn không chú ý đằng sau có người đi theo.
Ngụy Hoành nhìn cô gái thong dong như đi dạo trước mặt, sau khi Cohen rời đi lần đầu tiên, Ngân Tô vào trong nhà linh mục, lấy thi thể của linh mục đi.
Mà Ngụy Hoành vẫn ở bên cạnh cô, mắt thấy hết thảy.
Anh ta không biết cô gi ết chết linh mục thế nào.
Nhưng tất cả những gì cô sắp xếp tối nay, rõ ràng đã dọa được đám cư dân này rồi…
Ngụy Hoành đuổi theo Ngân Tô, quyết định học hỏi kinh nghiệm từ cô: “Tô tiểu thư, cô không sợ sẽ phạm phải quy tắc tử vong sao?”
Ngân Tô: “Chỉ cần không phạm phải quy tắc phải chết, chẳng có gì đáng sợ cả.”
“Sao cô biết cái nào là quy tắc phải chết?”
“Người chấp hành quy tắc tử vong thường là NPC trong phó bản, chỉ cần là loại này thì không phải quy tắc phải chết.” Bộ dạng Ngân Tô uể oải nói: “NPC có thể gi ết chết người chơi, tất nhiên người chơi cũng có thể gi ết chết NPC, dù sao trò chơi cũng coi trọng công bằng, không phải sao?”
“Mà quy tắc phải chết…” Ngân Tô hơi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tương tự phó bản có chế độ đào thải hoặc là có ý định thoát khỏi phó bản, đều thuộc quy tắc phải chết, trò chơi sẽ trực tiếp ra tay xóa sổ. Loại đó thì hết cách, đều phải chết.”
“…”
Hình như quy tắc phải chết của cô không giống của bọn họ.
Đương nhiên, Ngụy Hoành đã từng thấy cảnh tượng trò chơi ra tay xóa sổ người chơi, quả thực là quy tắc phải chết không thể thoát khỏi.
Phàm là quái vật, bọn họ còn có thể chạy hai bước, giãy giụa một lát. Nhưng kiểu nổ đầu không chút báo hiệu, người chơi hoàn toàn không có cơ hội để phản kháng.
Ngụy Hoành cảm thấy ý của mấy câu nói của Ngân Tô chính là: Đừng khiêu chiến với quy tắc cấp thấp của trò chơi, nhưng NPC có thể giết tùy thích.