Beta: Qing, Sally
Đợi sau khi Vu Lê Nguyệt xuống xe, Độ Hạ hỏi Ngân Tô: “Tô tiểu thư, chúng ta có cần tiếp tục đi không?”
“Đi về phía trước thêm một đoạn đi.”
“Được.”
Độ Hạ tiếp tục lái về phía trước.
Thực vật hai bên đường đều gần giống như nhau, chẳng có gì đẹp cả.
Chạy tầm nửa tiếng sau, Ngân Tô nhìn thấy hoa tử đằng nở đầy hai bên đường giống như trong chớp mắt nhào vào biển hoa, ngay cả tán cây trên đỉnh đầu cũng leo đầy tử đằng, từng nhánh từng nhánh hoa rủ xuống.
“Ấy… Sao hoa tử đằng nở hết rồi?”
Tuy thực vật ở đây biến dị nhưng chu kỳ sinh trưởng vẫn tuân theo quy tắc tự nhiên, nên nở hoa vào mùa nào thì nở hoa vào mùa nấy.
Bây giờ đã là tháng mười rồi, lẽ ra hoa tử đằng không nở hoa mới đúng…
Ngân Tô nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này bọn họ giống như là đang đi xuyên qua đường hầm hoa tử đằng, điểm sáng từ khe hở của tán cây lọt vào giống như ánh sao rực rỡ vậy.
“Lúc trước ở đây đã có nhiều hoa tử đằng như này rồi à?”
“Đúng.” Độ Hạ nói: “Xung quanh đây đều là hoa tử đằng, vào tháng tư tháng năm, ở đây cũng rất đẹp. Nhưng bây giờ nở hoa đúng là không bình thường… Tô tiểu thư, chúng ta không thể tiến lên nữa, lùi về trước đã.”
Nở hoa trái mùa, ở nơi khác là kì quan, ở khu ô nhiễm có lẽ chính là rủi ro.
Ngân Tô cũng không định mạo hiểm, đồng ý lùi về với Độ Hạ.
Bọn họ đi vào chưa bao xa, lùi ra ngoài phạm vi của hoa tử đằng rất dễ dàng.
Đợi rời khỏi hoa tử đằng được một đoạn, Độ Hạ liên lạc với người ở thung lũng Loan Nguyệt.
Chỗ bọn họ có sổ sách tuần tra, nếu lúc trước đã nở hoa rồi thì chắc chắn là có ghi chép.
“Nở hoa? Sao có thể? Hôm qua chỗ đó vẫn bình thường… Chúng tôi lập tức cử người qua đó xem, mọi người đừng đến gần chỗ đó.”
Độ Hạ ngắt điện thoại, phát hiện Ngân Tô đã mở cửa xe đi xuống.
Cô ấy cũng vội vàng đi theo.
Ngân Tô đi tới chỗ giáp giới, giơ tay ngắt một nhánh hoa.
Trừ việc to hơn hoa tử đằng bình thường một chút thì nhánh hoa không có gì đặc biệt.
“Tô tiểu thư, hoa tử đằng này không bình thường, vẫn là không nên tùy tiện chạm vào thì hơn.” Độ Hạ thận trọng nhìn chằm chằm những hoa tử đằng đó.
Ở nơi Độ Hạ không nhìn thấy, quái vật tóc lặng lẽ xõa xuống mặt đất, xuyên qua chỗ hoa tử đằng bên đó, quấn được một nhánh hoa tử đằng khoe khoang.
“Xào xạc ——”
Tất cả hoa tử đằng run lẩy bẩy, vô số cánh hoa rơi từ không trung xuống.
Biến cố bất ngờ khiến Độ Hạ giật mình, trong lòng bàn tay nảy ra một nắm sấm chớp, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh.
Nhưng hoa tử đằng chỉ run rẩy, không hề có bất kỳ ý định tấn công nào.
Cánh hoa vẫn đang rơi xuống.
Giống như một trận mưa hoa huyền ảo.
Ngân Tô lôi quái vật tóc đang chui vào biển hoa về, trước khi Độ Hạ nhìn qua, nhét nó vào trong tóc.
“Tô tiểu thư, cô đừng đứng gần như vậy.”
Ngân Tô nghe lời đứng sang bên Độ Hạ, nhìn mưa hoa rơi xuống dưới đường, cảm thán một tiếng: “Cũng khá đẹp đấy.”
“…” Đẹp cái gì trời!
Độ Hạ chẳng có chút tâm trạng thưởng thức nào, chỉ cảm thấy cảnh tượng bây giờ quái dị hết sức.
Sau khi quái vật tóc rời đi, hoa tử đằng run rẩy bắt đầu ngớt đi, bây giờ đã chậm rãi dừng lại.
Ngân Tô và quái vật tóc âm thầm trao đổi.
“Bọn chúng là đồng loại của mi à?”
“Ăn không ngon.”
Ngân Tô cạn lời, có ai hỏi mi ăn ngon hay không à!
“… Ta hỏi bọn chúng là đồng loại của mi đúng không?”
Quái vật tóc hồi tưởng lại một lát, chậm chạp nói: “Chỉ có thể cảm nhận được một chút hơi thở yếu ớt… Hay là cô để tôi ăn thêm một ít, nói không chừng tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơn đấy.”
Ngân Tô nhìn Độ Hạ đang cảnh giác nhìn xung quanh một cái, cô tuyệt tình từ chối yêu cầu của quái vật tóc.
Nó mà đi, hoa tử đằng liền xào xạc mưa hoa rơi xuống.
Không có chuyện cũng tạo thành có chuyện.
…
…
Người ở thung lũng Loan Nguyệt cách chỗ này chỉ có nửa tiếng đồng hồ, có lẽ bọn họ lo sẽ xảy ra chuyện, mười lăm phút liền lao tới hiện trường rồi.
Nhìn hoa tử đằng nở với khí thế ngút trời, nhao nhao rơi vào sự kinh hãi.
“Hôm qua sổ sách tuần tra hiển thị hết thảy ở đây bình thường.”
“Làm sao mà, sao đột nhiên lại nở hoa rồi…”
Sau khi kinh hãi nhất thời, mọi người lập tức hành động, tiến hành kiểm tra nơi này.
“Trị số ô nhiễm bình thường.”
“Bức tường bình thường.”
Vu Lê Nguyệt tới sau một bước, cô ta xuống xe rồi đi thẳng vào chỗ hoa tử đằng, vừa nãy đã có người kiểm tra, hoa tử đằng không chứa bất kỳ chất độc nào.
Nên cô ta qua đó cũng không có ai ngăn cản.
Vu Lê Nguyệt mở cái rương màu đen cô ta mang bên mình ra, bắt đầu thu thập hoa, lá, thân rễ của hoa tử đằng…
Cho dù những người này giày vò hoa tử đằng thế nào thì nó cũng không động đậy nữa.
Quả nhiên những thực vật này sợ quái vật tóc…
Vì quái vật tóc quá lợi hại sao?
Thực vật chỉ là sợ nó theo bản năng, vẫn chưa tiến hóa tới mức sở hữu được ý thức tự chủ?
“Hoa ngọc lan… Hoa ngọc lan cũng nở rồi.”
Một giọng nói từ phía sau truyền tới.
“Vừa nãy nhận được tin tức của đội tuần tra, bọn họ phát hiện hoa ngọc lan và hoa đỗ quyên ở cầu ngọc thạch cũng nở rồi!!”
Hoa ngọc lan và hoa đỗ quyên đều không phải thực vật nở hoa vào mùa này, bây giờ cũng nở rồi…
Tin tức của đội tuần tra không ngừng truyền tới.
“Cửa đông phát hiện hoa sơn trà nở rồi.”
Hoa mơ ở cửa tây…”
Hoa thuộc mùa này đang nở, không thuộc mùa này cũng đang nở.
Dường như thực vật ngoài tường đều tiến vào thời kỳ nở hoa.
Đội tuần tra xuất phát từ doanh trại, đi quanh núi Vân Linh một vòng, đi rồi lại dừng để kiểm tra tình hình mất mười hai tiếng.
Đội tuần tra trở về doanh trại, đội tiếp theo lại xuất phát, nói cách khác thì hai mươi tư tiếng có hai lần tuần tra.
Nhưng đội tuần tra lúc trước không phát hiện ra khác thường.
Nói cách khác, rất có khả năng thực vật nhanh chóng nở hoa trong mấy tiếng gần đây…
“Tô tiểu thư, cô cảm thấy đây là chuyện gì xảy ra?” Độ Hạ đánh quái vật còn được, nghiên cứu quái vật và thực vật thì không, lúc này không gây phiền phức cho người khác, ngồi xổm với Ngân Tô ở ven đường, nhìn mọi người bận rộn bên đó.
“Không biết.”
Cô không quen thuộc với nơi này, làm sao mà rõ tình hình trong đây được.
Ánh mắt Ngân Tô dừng ở hoa tử đằng nơi xa, chúng nó leo lên những thực vật khác, lấy đó làm giàn, nối liền thành một vùng hoa.
Thậm chí đã bò lên luôn bức tường cao, nở thành một biển hoa màu tím.
Ánh mắt Ngân Tô nhìn theo tử đằng, dừng ở mặt đất.
Nghiêm Nguyên Thanh và Giang Kỳ đều không ở đây, Độ Hạ chỉ đành động cái não mà cô ấy không hay dùng tới: “Bức tường không có vấn đề, trị số ô nhiễm cũng bình thường, sao những thực vật này lại đột nhiên nở hoa…”
Ngân Tô đột nhiên bật ra một câu: “Nói không chừng là quái vật trong tường muốn vượt ngục rồi đó.”
Độ Hạ: “!!!”
Độ Hạ đột ngột quay đầu nhìn bức tường phía sau.
Bên này không có hoa tử đằng, chỉ có cây cối cao to, từ khe hở cây cối có thể nhìn thấy bức tường.
“Bức tường này ăn vào đất sâu cỡ nào?”
“Hai mươi mét.”
Tương đương tòa nhà sáu tầng.
“Cô nói xem, thực vật trong tường có khả năng vận chuyển ô nhiễm ra ngoài qua bộ rễ, vì ô nhiễm bị nhiều cây cối như vậy phân tán và vẫn luôn khuếch tán ra ngoài nên trị số ô nhiễm được kiểm tra vẫn nằm trong phạm vi bình thường hay không?”
Tuy là sâu hai mươi mét nhưng có một số bộ rễ của thực vật có thể ăn sâu xuống dưới lòng đất hai mươi mét.
Càng đừng nói tới thực vật trong tường đều là thực vật biến dị.
Bộ rễ của chúng nó lại càng phát triển, vượt qua bức tường từ dưới lòng đất không hề khó.