Mục lục
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bông

Beta: Alva, Yan

Đoàn tàu từ từ đi vào ga.

Ngân Tô đứng ở giữa cửa toa tàu, chuẩn bị sẵn sàng chạy xuống, cô định lao ra ngoài ngay khi cửa tàu mở ra.

Ngân Tô nhìn chằm chằm cửa tàu, một tiếng động rất nhỏ vang lên sau đó cửa tàu tự động mở ra.

Ngân Tô không đợi cửa mở hoàn toàn mà lách người qua khe hở rồi đi thẳng đến quầy bán vé.

Lần này, không giống như hai lần trước, không có quái vật nào xuất hiện. Nhà ga hoàn toàn vắng vẻ, khiến người ta vô cùng khó hiểu.

Ngân Tô an toàn đứng trước quầy bán vé, quay lại nhìn cửa xe vẫn không có một ai như cũ.

Ngân Tô thu hồi ánh mắt, nhìn vào các quy tắc được dán bên ngoài quầy bán vé ——

【Hành khách cần biết】

1. Hãy chơi một trò chơi nhỏ với các hành khách của ‘Trạm Dãy Núi Ma Quỷ’.

2. Hãy nhớ kỹ bạn là ai.

3. Trưởng tàu thích màu xanh da trời, hãy đưa cho trưởng tàu những đồ vật có màu xanh da trời, có thể bạn sẽ nhận được những kết quả khác nhau.

4. Hãy dùng bữa trưa trong toa ăn.

……

……

Ngân Tô quay lại tàu ngay sau khi đọc quy tắc và không gặp bất kỳ trở ngại nào trên đường đi.

Cô gái áo choàng đen vẫn đứng ở cửa tàu đợi cô, hai người hoàn thành giao dịch trong một phút, sau đó quay người đi đến những toa tàu khác nhau, không hề giao tiếp dù chỉ một chút.

Ngân Tô nhìn toa tàu trống rỗng, mở giao diện cá nhân ra, cảm thấy hối hận vì tối hôm qua đã xúc động, đáng lẽ nên giữ lại bác sĩ Dương.

Bây giờ muốn tăng số lần làm việc thiện lên thật khó khăn.

Ngân Tô quyết định đi gõ cửa phòng nghỉ của nhân viên phục vụ, đã đến bọn họ vì nhân dân mà phục vụ rồi!!

Ngay sau khi nhân viên phục vụ vừa mở cửa liền nhìn thấy Ngân Tô, sắc mặt của cô ta trở nên khó chịu, khó khăn thốt ra vài từ: “Quý khách, có chuyện gì sao?”

“Rầm!”

Đầu nhân viên phục vụ lúc này đang dán lên cửa, còn cái người đang nắm đầu cô ta cúi xuống nhìn cô ta một cái, dường như vẫn chưa thấy hài lòng lắm, tiếp tục đập đầu cô ta lên cửa thêm mấy cái nữa “rầm rầm”.

Máu tươi từ trên trán chảy dọc xuống, nhuộm đỏ đôi mắt của nhân viên phục vụ.

“Nhìn này, cô đang chảy máu đấy.” Cô gái nâng mặt của nhân viên phục vụ lên, không biết từ chỗ nào lấy ra một miếng băng dán cá nhân, dán trực tiếp lên vết thương đang chảy máu, động tác tuy thô lỗ nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng: “Đừng sợ, để tôi giúp cô cầm máu nha.”

Từ lúc đầu nhân viên phục vụ bị túm lấy rồi bị đập vào cửa cho đến lúc bị thương rồi được băng bó, cô ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

“???” Cô có bệnh phải không?

“Được rồi, không làm phiền cô nữa.” Ngân Tô đưa nhân viên phục vụ trở lại phòng nghỉ, thuận tay đóng luôn cửa lại.

Nhân viên phục vụ trừng mắt nhìn cánh cửa đóng lại, cơn đau âm ỉ trên trán nhắc nhở cô ta về những chuyện vừa xảy ra, khiến cô ta như bừng tỉnh trở về với hiện thực.

Cô đang làm gì!!

Làm sao cô dám đập vỡ đầu mình!!

Giết cô!!

Cô nhất định phải bị giết!!

Nhân viên phục vụ nổi giận đùng đùng, mở cửa muốn đi tìm Ngân Tô “lý luận”, nhưng cô ta vừa mở cửa đã nhìn thấy một ống thép, đầu ống thép đang chỉ thẳng vào cổ cô ta.

Máu chảy xuống làn da tái nhợt của nhân viên phục vụ, đồng phục đỏ tươi trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Ánh sáng lạnh lẽo rơi vào đôi mắt của nhân viên phục vụ, phân tán thành vô số mảnh băng, lạnh đến mức khiến cô ta run rẩy.

Chủ nhân của ống thép mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Có việc gì sao?”

Nhân viên phục vụ rất muốn vồ lấy cô, nhưng ống thép kia cho cô ta một loại cảm giác sắc bén đến mức có thể trực tiếp xẻ cô ta thành hai mảnh.

Nhân viên phục vụ kìm nén cơn tức giận, ép ra vài chữ: “…… Tôi quên nói cảm ơn cô.”

“Không có gì, chỉ là tiện tay thôi.”

“……” Tiên tay cái đầu mi!!

Nhân viên phục vụ lập tức trở về phòng nghỉ và đóng cửa lại.

……

Ngân Tô nhanh chóng sử dụng kĩ năng giám định lên toa tàu.

【 bóng ma hình người 】

【 bóng ma hình người 】

【 bóng ma hình người 】

【 bóng ma hình người 】

Bốn cái ‘bóng ma hình người’ được phân bố xung quanh chỗ ngồi của cô, cái gần nhất là ở ngay trước mặt cô.

Quái vật vô hình……

Quy tắc đầu tiên của trạm dừng này chính là “Hãy chơi một trò chơi nhỏ với các hành khách của ‘Trạm dãy núi Ma Quỷ’”, nếu quy tắc này là chính xác, chỉ cần người chơi tại ga Ma Quỷ không “xuất hiện”, thì người chơi không thể hoàn thành được trò chơi.

“Xin chào các hành khách, chuyến tàu D4444 khởi hành từ ga ‘Trạm dãy núi Ma Quỷ’ đến … sắp đóng cửa, thời gian dự tính đến trạm tiếp theo là bốn tiếng rưỡi.”

Thông báo xong, cửa tàu đóng lại.

Quy trình vẫn giống như các ga trước, cửa tàu vừa đóng lại, cửa các toa đóng kín thì trưởng tàu sẽ xuất hiện để đi kiểm tra vé.

Lần này trưởng tàu vẫn xuất hiện từ toa 01.

Xem ra không có quy luật về nơi xuất hiện của trưởng tàu.

Trưởng tàu dừng lại ở trước mặt quái vật vô hình, quá trình kiểm tra vé diễn ra bình đẳng, không ai có thể trốn thoát.

Sau khi trưởng tàu rời đi, Ngân Tô có hơi phiền muộn, thuật giám định có thời gian sử dụng, hơn nữa nó cũng chỉ hiển thị mỗi cái tên, căn bản không thể nhìn thấy quái vật.

Ngân Tô vùi đầu lục lọi đống đạo cụ chất đống trong cung điện.

Trong cung điện có một núi đạo cụ nhỏ, nhưng cung điện luôn không thích những thứ này, nên thường ném chúng vào một góc. 

Ngân Tô trước kia cũng từng phân loại chúng, nhưng sau đó liền bị cung điện lắc mấy cái, tất cả đều liền trộn lẫn với nhau.

Trong nhà không có cái là không phải lo, Ngân Tô cũng rất mệt mỏi.

Ba phút sau, Ngân Tô mang ra một cái bịt mắt.

【Bịt mắt ‘Con mắt thứ 3’: Đeo bịt mắt  lên mắt của bạn sẽ bị chặn tầm nhìn, nhưng bạn có thể nhìn thấy những thứ bạn không nên nhìn thấy.】

【 Hạn chế sử dụng: Tránh xa nguồn lửa】

【Số lần sử dụng: 1】

Ngân Tô đeo bịt mắt lên, ánh sáng trước mắt cô mờ đi, ghế ngồi trong xe biến thành những đường nét, bốn bóng ma hình người cũng được những đường nét phác họa thành hình cụ thể.

Cô giống như bước vào thế giới truyện tranh trong đó chỉ có những đường nét và màu sắc.

Bốn bóng ma giống như một người que mặc trang phục phát sáng, nhất cử nhất động đều trở nên khôi hài.

Cô đứng dậy, đi đến vị trí của một bóng ma hình người, “Người anh em, tham gia một trò chơi không?”

Cô có thể nhìn thấy động tác “quay đầu” của bóng ma, nhưng cô không nhìn thấy biểu cảm nào của nó, Ngân Tô chỉ có thể nở một nụ cười thân thiện.

“Cô có thể thấy được tôi?” Một giọng nói vang lên, đó là giọng nói của một cô gái, âm thanh cũng khá hay..

“Đúng vậy.” Ngân Tô nở nụ cười thật tươi: “Có phải bất ngờ lắm không.”

“……”

Ngân Tô thúc giục cô: “Gặp gỡ là duyên phận, chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé.”

“……”

Bóng ma rơi vào im lặng, có lẽ nó đang tự hỏi liệu có phải cô cầm nhầm kịch bản hay không. Đây đáng lẽ là lời thoại của nó mới phải.

“Không… tôi không muốn chơi trò chơi.” Bóng ma hình người ttừ chối Ngân Tô.

“Cô đang từ chối tôi?” Ngân Tô rút ống thép ra và mỉm cười “Cuộc đời tôi chưa từng bị ai từ chối, bởi những người từ chối tôi đều đã chết rồi…”

Ngân Tô cười quái dị: “Em gái xinh đẹp, em thật sự muốn từ chối chị sao? Chị sẽ chặt em thành mười tám mảnh đấy.”

Bóng ma hình người: “???”

“Cô bắt nạt cô ấy làm cái gì.” Bóng ma hình người ngồi bên cạnh không thể chịu đựng được nữa trực tiếp đứng dậy: “Cô muốn chơi trò chơi thì tôi chơi với cô.”

Ngân Tô liếc nhìn bóng ma đó một cái, đường nét phác họa thân hình bóng ma này nhìn rất cao, rất cường tráng.

“Hai người là họ hàng?”

“Không phải.”

“À, anh muốn cướp công của cô ấy.” Ngân Tô nói xong, cầm ống thép trong tay rồi vung về hướng đó một cái “Sao có thể để mi cướp công phần trình diễn của em gái xinh đẹp này chứ”

Quái vật vô hình chỉ là không bị nhìn thấy chứ không phải là không tồn tại, ống thép đã chém vào phần cổ của quái vật vô hình.

Ngân Tô nhìn thấy cái đầu bị vẽ bởi đường nét bay ra ngoài, lăn ra phía ngoài lối đi lại rồi biến mất đằng sau ghế ngồi.

Ngân Tô thu vũ khí lại rồi quay đầu về phía bóng ma trước mặt và nói “Tôi là người thích bóp những quả hồng mềm nên chỉ có thể trách tại cô xui xẻo.”

Em gái xinh đẹp: “……”

Hai bóng ma khác: “……”

Bọn họ tin tưởng, cô ấy thật sự chỉ là đơn thuần ‘thích’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK