Beta: Wendy, Yan
Trưởng tàu đập lên bàn điều khiển lần nữa, ánh sáng đỏ quét qua cơ thể ông ta khiến ông ta trở nên nổi bật như một ác quỷ.
Ngân Tô xuyên qua tấm lưới tóc, đi thẳng đến bàn điều khiển, giơ tay đập một cái qua đó.
Đồng tử của trưởng tàu co lại, lăn trên bàn điều khiển để tránh né.
“A!”
Cơ thể của trưởng tàu né được rồi nhưng cái bóng của ông ta bị bắt lại, nửa cái bóng nối với dưới chân ông ta, nửa cái bóng bị kéo dài vô hạn.
Ngọn lửa màu xanh lam đốt cháy cái bóng của ông ta, cái bóng bị kéo dài giống như dây dẫn lửa, nhanh chóng khiến cả cái bóng của ông ta bị đốt cháy.
“Aaa…”
【Món quà màu đen: Chân thành chạm vào cái bóng của người khác, chủ nhân của cái bóng sẽ cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt của bạn. Nhưng xin đừng chạm vào bóng của mình.】
【Giới hạn sử dụng: Chỉ có hiệu quả với cái bóng.】
【Số lần sử dụng: Trong 48 tiếng có thể sử dụng một lần.】
Trên người trưởng tàu không có bất kỳ vết bỏng nào nhưng ông ta lại cảm thấy mình như bị nướng trên lửa, cảm giác cơ thể cũng sắp bị nướng đến nứt ra.
Đau quá…
Ngoại trừ đau ra thì trưởng tàu còn cảm thấy sự trống rỗng khi lực lượng bị tiêu hao.
Thứ mà ngọn lửa đó đốt cháy là lực lượng của ông ta…
Trưởng tàu nhịn nỗi đau đớn, lăn một vòng về phía tường tàu, sau khi đụng vào tường thì dừng lại, ông ta lập tức duỗi tay ấn lên tường.
Tường tàu bắt đầu mềm đi, đầu ông ta chui vào trong tường.
“Trưởng tàu, ông muốn đi đâu thế.”. “Soạt” một tiếng trưởng tàu bị kéo ra ngoài, giọng nói u ám vang lên sau lưng ông ta: “Sao ông có thể để hành khách thân yêu của ông ở lại buồng lái một mình cơ chứ.”
Cảm giác bỏng rát đã biến mất nhưng đau đớn vẫn còn, làn da ma sát với mặt đất, trưởng tàu cảm thấy làn da bị nướng khô kia sẽ nứt ra bất cứ lúc nào.
Thậm chí trưởng tàu còn chưa kịp giãy giụa, sự ớn lạnh thấu xương đã xuyên qua sau vai ông ta.
Khuôn mặt Ngân Tô xuất hiện trong tầm mắt ông ta, cô nhếch môi cười dịu dàng: “Cho trưởng tàu một sự trừng phạt nhỏ, không được bỏ lại hành khách rồi chạy mất nữa nha, tôi sẽ sợ hãi đấy.”
Trưởng tàu: “…”
Cô sợ hãi cái gì!!
Rốt cuộc cô là thứ gì!!
…
…
Trưởng tàu bị Ngân Tô ấn dưới đất, cô không lập tức đòi mạng ông ta như lúc trước, nhưng cô lại đâm một lỗ máu vào bên khác cho ông ta.
“…”
Kẻ đầu sỏ còn trưng ra vẻ mặt hài lòng: “Ừ, đối xứng rồi, trông đẹp hơn nhiều.”
“…”
Đẹp cái đầu cô!
Ngân Tô vừa định lật người trưởng tàu, tường tàu bên cạnh đột nhiên lồi về phía trước, cô gái áo choàng đen rớt ra từ trong tường.
…Ừm, nói một cách chính xác, giống như là bị tường “nhổ” ra hơn.
Trước đây cô gái áo choàng đen đã được mở mang kiến thức về tóc, biết là quái vật cô nuôi, lúc này nhìn thấy trừ việc kinh ngạc về công dụng của nó thì cũng xem như là bình tĩnh.
Hai người im lặng “nhìn nhau” một cái, cô gái áo choàng đen di chuyển cái mũ đen sì, đưa ra một tin tức quan trọng: “Đoàn tàu này là vật sống.”
Bản thân đoàn tàu chính là một quái vật.
“Nó sẽ giết mấy người! Ai cũng không chạy thoát được, mấy người đều là chất dinh dưỡng của nó!” Trưởng tàu bắt đầu cười khanh khách.
Ngân Tô đạp một cái qua đó: “Cho ông mở miệng chưa?”
Trưởng tàu bị đạp trúng vết thương: “…”
Cô gái áo choàng đen: “…”
Lời nói của trưởng tàu càng thêm xác thực sự thật đoàn tàu là vật sống.
Kẻ lên tàu bất kể là người chơi hay quái vật thì cũng đều là đối tượng săn mồi của đoàn tàu này.
Trưởng tàu bất tử, rất có khả năng là đặc quyền mà đoàn tàu cho trưởng tàu.
Vừa nãy động thủ, thực lực của trưởng tàu không tính là lợi hại, chỉ là khí thế trên người khá dọa người… Nhưng nếu khí thế đến từ bản thân đoàn tàu thì sao?
Cô gái áo choàng đen nhìn trưởng tàu dưới đất một cái: “Bây giờ làm thế nào? Giết ông ta sao?”
“Mấy người các người không thể giết chết tôi ha ha ha!” Trưởng tàu không nhớ đòn, lại ngoác miệng bắt đầu cười: “Tôi và đoàn tàu t là sự tồn tại vĩnh viễn!”
Ngân Tô mặt không biểu cảm nhìn trưởng tàu: “Lột quần áo ông ta ra trước.”
Nét tươi cười đọng lại trên khuôn mặt trưởng tàu.
Quái vật tóc rất thích làm những chuyện biến thái này, Ngân Tô dứt lời, nó hứng khởi leo lên cơ thể trưởng tàu, ba chân bốn cẳng bắt đầu lột đồng phục của ông ta.
“Đừng làm hỏng quần áo.”
Quái vật tóc vốn định trực tiếp xé đi chỉ đành thay đổi kế sách.
Cô gái áo choàng đen: “…”
Hình như cảnh tượng này có chỗ bất thường.
Quái vật tóc lột đồng phục trên người trưởng tàu xuống rất nhanh.
Ngân Tô ngẫm nghĩ, bảo quái vật tóc lột cả áo sơ mi bên trong của ông ta ra, chỉ để lại một cái quần lót cho ông ta.
Tuy là quái vật nhưng cũng có tôn nghiêm.
Trưởng tàu bị lột sạch quần áo nằm trên đất, nhếch khóe môi chê cười: “Mấy người tưởng là như vậy có thể giết tôi? Mấy người không giết tôi chết được!”
Trưởng tàu vẫn rất tự tin.
Dường như tin chắc rằng cho dù mình mất đi quần áo trưởng tàu thì bọn họ cũng không giết chết mình được.
“Phải không.”
Câu nói này của Ngân Tô vô cùng bình tĩnh.
Cô giơ tay vào không trung, tay sai quái vật tóc đưa một cái ấm đun nước từ phía sau cho cô.
“Chúng ta xem xem hôm nay có thể giết chết ông hay không.” Ngân Tô mở ấm đun nước đổ mẹ con Tần Tình bên trong ra.
Nhìn thấy Tần Tình xuất hiện, sắc mặt trưởng tàu vốn đang tính trước mọi việc lập tức sa sầm.
Mà Tần Tình nhìn thấy trưởng tàu lại đỏ mắt.
—— Không phải cảm động, là hận.
Tần Tình ôm con, chậm rãi nói ra hai từ: “Vương, Hiên.”
Vương Hiên nhìn thấy Tần Tình cũng chỉ sa sầm mặt, không hề sợ cô ta.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay Tần Tình, đáy mắt hơi run, dâng lên vẻ sợ hãi, ông ta dùng sức giãy giụa định đứng dậy chạy trốn.
Làm gì có chuyện quái vật tóc cho ông ta cơ hội này, trực tiếp ghim ông ta xuống đất.
Tần Tình bổ nhào lên với vẻ mặt hung dữ, tuy trong lòng tràn đầy oán hận vô hạn nhưng cũng nhớ chuyện Ngân Tô dặn dò cô ta, lựa chọn dùng dây chuyền siết cổ Vương Hiên.
Quái vật nhỏ bổ nhào lên ngực Vương Hiên, bắt đầu gặm từng miếng lớn.
“Không…”
Cảm nhận được ý muốn giết người của Tần Tình đối với mình, Vương Hiên không nhúc nhích được quay sang gào rống với Ngân Tô: “Mấy người mà giết tôi, không có trưởng tàu thì mấy người vĩnh viễn không đến trạm cuối cùng được!! Mấy người không được giết tôi!! Nếu mấy người muốn xuống tàu thì không được giết tôi!!”
Ngân Tô không hề để tâm: “Trưởng tàu mà thôi, ông làm được thì người khác cũng làm được, ông tưởng là không thể thiếu ông sao?”
Vương Hiên: “Làm trưởng tàu thì cũng không thể xuống tàu nữa!!”
Ngân Tô gật đầu tỏ ý biết rồi: “Điều này không làm phiền trưởng tàu phải bận tâm, ông yên tâm đi chết đi.”
Vương Hiên: “…”
“Đi chết đi chết đi chết…” Tần Tình dùng sức kéo dây chuyền, sợi dây cực mảnh đó bền không gì sánh được, cho dù cô ta dùng sức thế nào thì cũng không bị đứt.
Vương Hiên đã bị thít đến mức không nói chuyện được, trong cổ họng phát ra âm tiết “ô ô”.
“Đi chết đi… Đi chết đi ha ha ha…”
Vương Hiên trừng mắt hướng về phía Ngân Tô, trong đôi mắt đầy tơ máu là sự oán hận và không cam lòng.
Ông ta không cam lòng…
Rõ ràng ông ta vĩnh viễn tồn tại cùng đoàn tàu, bọn họ không thể giết chết mình!
Tại sao…
Tại sao Tần Tình lại xuất hiện, tại sao bọn họ không giết chết cô ta, tại sao sợi dây chuyền đó lại ở trong tay Tần Tình…
【Chúc mừng người chơi 0101 nhận được chìa khóa qua ải “Chuyến tàu không có điểm đến”.】
Vương Hiên trút hơi thở cuối cùng, trước mắt Ngân Tô đã có nhắc nhở của trò chơi.
Có lẽ do Tần Tình bị cô sai khiến, dây chuyền cũng là cô đưa cho nên Tần Tình giết chết trưởng tàu cũng tính là thành tích của cô.
Nhưng lần này không giống những lần trước lắm, không có nhắc nhở có thể rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào ở phía sau.
Ngân Tô lấy vé tàu ra.