Beta: Pương
Ngân Tô đi về phía thang máy. Khi cô nhấn mở thang máy thì phát hiện bên trong như bị nhét cả một vườn cây vào vậy. Đủ các loại, hết cây rồi lá leo quanh thang máy, đám lá cây khổng lồ chiếm hết không gian, hoàn toàn không thể nhìn ra được dáng vẻ vốn có của thang máy.
Chút ánh sáng yếu ớt lọt qua kẽ lá chiếu xuống tạo nên khung cảnh âm u.
“Ồ…” Ngân Tô nhìn chằm chằm đống cây kia, tấm tắc khen: “Ban đêm mà da dẻ trông cũng đẹp phết ha.”
Đám cây cối kia vẫn bất động, yên tĩnh như một đống đồ trang trí vậy.
Ngân Tô ló đầu vào xem nút bấm, thô bạo giật đống lá cây đang che mất nút bấm thang máy ra, liếc nhìn qua tất cả các nút —— Không có tầng 14.
Vậy phải làm sao để lên tầng 14 đây?
Cần điều kiện kích hoạt gì sao?
Hay là trưởng phòng Tôn lừa những người chơi kia, hoàn toàn không tồn tại tầng 14 gì hết, quy tắc kia là đúng?
Đống lá cây trong tay Ngân Tô bị cô túm như vậy nên chắc là cảm thấy bản thân bị mạo phạm, bắt đầu vặn vẹo, quanh thang máy dần xuất hiện những tiếng ‘xào xạc xào xạc’, tất cả cây cối cũng bắt đầu rục rịch.
Ngân Tô cảm giác như mình đang cầm một con rắn, cô chán ghét giật hết chúng xuống. “An phận chút đi, nếu không ta sẽ bắt bọn mi xuống làm bữa khuya đấy.”
Rõ ràng đám cây cối này không hiểu lời cô nói, chúng nhanh chóng phát triển, mấy cành dây leo nhỏ bò trên đất quấn lên mắt cá chân Ngân Tô.
Ngân Tô cúi đầu nhìn, tùy ý để đống dây leo đó quấn quanh người, cuối cùng chúng kéo cô vào trong thang máy.
Cửa thang máy tự động khép lại, vô số lá cây gần như bao trùm hết cả người Ngân Tô.
***
***
Rắc ——
Một tiếng động nhỏ vang lên, làm kinh động đến đám người chơi đang đi ngang qua thang máy. Bọn họ vô thức nhìn về phía cánh cửa thang máy.
Đúng lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, ánh sáng màu xanh quỷ dị lọt qua khe cửa, một vài tia sáng hắt lên mặt họ, nhuộm gương mặt họ thành một màu xanh âm u.
Mà kỳ lạ hơn là có một người đang đứng trong thang máy…
Hai bên không hề được báo trước bất ngờ nhìn nhau.
“…”
“…”
Ngân Tô trầm mặc đối mặt với bọn họ một lúc, mãi cho đến khi thang máy chuẩn bị đóng cửa, cô mới lấy ống thép cản lại. Ống thép va vào thang máy phát ra âm thanh lanh lảnh.
Nhóm người chơi đứng bên ngoài như được giải phong ấn, vội vàng lùi ra sau. Họ nhìn cô bằng ánh mắt vừa khó tin vừa khiếp sợ lại vô cùng phức tạp.
Sau mười hai giờ thang máy trông rất quái lại, làm gì có ai dám đi vào?
Nhưng sao cô lại dám…
Ánh mắt của đám người chơi rơi xuống đống cành khô lá rách chồng chất dưới chân cô cùng với một vài nhánh dây leo vẫn còn đang mắc trên người cô chưa kịp phủi xuống… Được rồi, cô dám.
Hai bên lại rơi vào thế giằng co trong giây lát, cuối cùng Ngân Tô rời khỏi thang máy trước.
Cô bước lên một bước, người chơi bên ngoài liền lùi lại một bước, đến tận khi họ dán lưng vào vách tường, không thể lùi lại được nữa.
“Thang máy có thể dùng được.” Ngân Tô bình tĩnh kéo đồng dây leo đang quấn trên cổ tay mình xuống, đưa ra kết luận của mình với đám người chơi đang trợn mắt há hốc mồm bên ngoài: “Nhưng phải cẩn thận với đám cây cối nhiệt tình quá mức kia đó.”
“…” Đó mà gọi là nhiệt tình ấy hả? Đó là nguy hiểm tới tính mạng đấy có được không?!
Ngân Tô dọn sạch sẽ mấy thứ trên người, nghiêng đầu nhìn đám người đang sắp dính lại với nhau: “Mọi người ở đây làm gì thế? Không huấn luyện hả?”
Khi bị Ngân Tô nhìn, bọn họ đều có cảm giác da đầu mình siết chặt lại. Bọn họ xô xô đẩy đẩy nhau, cuối cùng có một người chơi bị ép đứng ra nên đành phải căng da đầu trả lời: “… Tìm manh mối.”
“À.”
Ngân Tô không hỏi thêm gì nữa, quay người rời đi bằng một hướng khác.
“Cô ta, cô ta, cô ta… Thật đáng sợ.”
“Sao lại gặp phải đồ điên này chứ…”
“Chúng ta có đuổi theo cô ấy hay không?”
“Cậu bị điên à!” Nhóm người chơi khó tin nhìn người chơi đưa ra lời đề nghị kia. Uống nhiều quá rồi hay gì mà dám đưa ra đề nghị đáng sợ như vậy.
“Thế nhưng biết đâu… Biết đâu cô ấy lại có thể tìm được manh mối thì sao, chúng ta cứ thử đi theo cô ấy xem… Dù sao hồi nãy cô ấy cũng chẳng làm gì chúng ta hết… Chắc là không làm gì chúng ta đâu… nhỉ?”
Mọi người: “…”
Không biết đám người chơi đó đấu tranh tâm lý như thế nào mà cuối cùng cũng lựa chọn đuổi theo Ngân Tô trước khi cô đi mất.
Ngân Tô hoàn toàn không thấy hứng thú với nhóm người chơi đi sau mình, cô đang mở hết cửa phòng này đến cửa phòng khác. Tầng một có rất nhiều phòng, ngoại trừ những phòng đăng ký cùng với phòng check in thì hầu hết đều là phòng họp và đều có thể mở được nhưng không có manh mối gì hết.
Ngân Tô tìm một vòng mà chỉ gặp được đám người chơi đang lén la lén lút, chỉ cần nhìn thấy cô là bỏ chạy, trừ đó ra thì ngay cả cái bóng của NPC cô cũng không thấy.
Ngân Tô lại đi một vòng, cuối cùng đứng ngay trước cây đại thụ chính giữa đại sảnh, cô vòng quanh cây bên trái ba vòng bên phải ba vòng.
“Cô ta đang làm gì vậy?”
“Không biết….”
“Cái cây kia có vấn đề gì sao?”
“Chắc không đâu… Chỉ là một gốc cây bình thường thôi.”
“Vậy cô ta đi vòng quanh nó làm gì? Không lẽ có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn nào đó sao?”
“Suy nghĩ của kẻ điên chúng ta không hiểu được đâu… Cứ xem tiếp đi.”
Đám người chơi ngồi xổm đằng xa quan sát.
Ngân Tô đi quanh cái cây vài vòng xong cuối cùng cũng dừng lại, vuốt vuốt chậu hoa trong ngực, ngửa đầu nhìn cây đại thụ tán lá xum xuê, sâu kín nói: “Mi cũng phải lớn được như vậy mới không phụ công ơn ta ngậm đắng nuốt cay dày công nuôi dưỡng mi đó.”
Đám người chơi đứng đằng xa: “????”
Cây đại thụ kia phải cao đến tầng ba luôn ấy? Lớn được như vậy?? Cô nghiêm túc sao???
Bọn họ còn chưa kịp tỉnh khỏi ước nguyện lạ đời của Ngân Tô thì đã thấy cô đột nhiên móc ra một cái cưa điện.
“!!!”
Tiếng cưa điện vang khắp đại sảnh.
Trong tiếng cưa điện, đám người chơi nghe thấy tiếng cười quỷ dị của cô gái: “Bảo bối của ta còn chưa nảy mầm, ai cho phép mi lớn như vậy. Hôm nay để ta giúp bảo bối của mình chặt mi xuống.”
Trong ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, đồ điên kia nhảy lên bồn cây, cầm cưa điện bổ thằng về phía cây đại thụ kia.
“Dừng tay!!” Không biết trưởng phòng Tôn nhảy từ đâu ra, mặt mày u ám.
“Hi, chúc trưởng phòng Tôn buổi tối vui vẻ nha.” Ngân Tô cười chào hỏi, cưa điện cách cây đại thủ khoảng mười phân, vẫn còn đang kêu ong ong.
“Cô đang làm gì đó!” Trưởng phòng Tôn gào đến vỡ cả giọng, đủ để thấy được cô ta tức giận tới mức nào.
“Chặt cây á.” Ngân Tô nhìn trưởng phòng Tôn như nhìn tên đần, nhẹ nhàng nói: “Rõ như thế này rồi còn gì? Sao chuyện đơn giản như vậy mà trưởng phòng Tôn còn phải hỏi vậy, chỉ số thông minh của cô không có vấn đề gì đấy chứ?”
“Ai cho cô chặt!” Trưởng phòng Tôn nghiến răng nghiến lợi.
Ngân Tô hùng hồn nói: “Tôi cảm thấy nó đang phá hỏng phong thủy của công ty chúng ta, tôi định diệt trừ nó giúp công ty.”
Trưởng phòng Tôn: “…” Tôi lại cảm ơn cô vì đã suy nghĩ cho công ty quá cơ!!
“Cô đi xuống…” Trưởng phòng Tôn nhìn chằm chằm cưa điện trong tay Ngân Tô, ấn đường run lên, cố nén cơn giận khuyên nhủ: “Cô tắt nó đi, xuống trước đã.”
Ngân Tô lại đưa cưa điện đến gần cái cây kia hơn, cười đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn tham quan công ty vào buổi tối.”
Có lẽ trưởng phòng Tôn đã hận không thể đập chết cô nhưng trong tiếng cưa kiện ong ong, cô ta vẫn phải rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Được, tôi đưa cô đi tham quan.”
Ngân Tô liếc mắt nhìn cây đại thụ ngay cạnh mình… Cái cây này có tác dụng gì sao?
“Được thôi.” Ngân Tô tắt cưa điện, nhảy xuống khỏi bồn cây.
Ai ngờ cô vừa bước xuống, trưởng phòng Tôn đã bắt đầu gây chuyện, vẻ mặt hung ác đánh về phía Ngân Tô. Trông dáng vẻ đó chắc là định bắt cô tế cây ngay tại chỗ đây mà.
Ngân Tô thở dài, vừa tránh đòn đánh của trưởng phòng Tôn vừa vừa trách: “Sự tín nhiệm giữa đồng nghiệp với nhau đâu?”
Nghe cô nói vậy, trưởng phòng Tôn lại càng đánh ác hơn.