Mục lục
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Foerel

Beta: Wendy, Yan

Trong cửa hàng đã bán mười nghìn điểm tích lũy rồi, cô chỉ tăng thêm có năm nghìn, cô cảm thấy mình vẫn là một người bán hàng có lương tâm.

“…”

Cô vừa bẻ gãy hai ngón tay của người đàn ông mặc quần yếm đấy, vậy là tốt dữ chưa?

Ba mươi nghìn quả thật là hơi đắt nhưng họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu dùng bộ phận cơ thể để đổi lấy vé tàu, bây giờ không mua cũng phải mua.

Những người chơi này cũng không phải là người chơi mới, điểm tích lũy cũng có không ít, ba mươi nghìn thì hơi đau ví nhưng cũng không phải là không thể mua được.





Sau khi hai người chơi kia quay lại, thấy Ngân Tô không chú ý, họ liền kiếm lại mười nghìn điểm vừa mất từ những người chơi còn lại, sau đó lại nói cho họ biết manh mối về xu cấm kỵ.

Không ai có sẵn xu cấm kỵ trên người nên họ đành phải mua từ Ngân Tô. Người đàn ông vừa xảy ra mâu thuẫn với Ngân Tô cũng rất thông minh, không tự mình đến mà nhờ người chơi khác mua hộ.

Ngân Tô cũng không thèm để ý, dù sao thì điểm tích lũy cũng về túi cô.

Mười ba người chơi, mỗi người ba mươi nghìn, tổng cộng ba trăm chín mươi nghìn.

Xu cấm kỵ của Ngân Tô là do cô lấy từ chỗ quái vật, vốn không mất một đồng nào mà lợi nhuận thu về tận ba trăm chín mươi nghìn điểm tích lũy.

Ngân Tô cảm thán, người thành thật thì làm giàu không nổi.





Sau khi mua vé xong, những người chơi bắt đầu kiểm tra xem hành lý có đồ vật gì nằm trong danh sách cấm của nội quy nhà ga không.

Hành lý mà trò chơi chuẩn bị cho họ có thể hữu ích, không thể vứt đi nên lúc này người chơi chỉ bỏ những đồ vật bị cấm ra khỏi hành lý.

Chất dễ gây cháy nổ, vật dụng sắc nhọn, súng, những cái này có thể dễ dàng xác định.

Thú cưng… Chắc là không có ai mang theo.

Đồ ăn vặt thì lại có không ít.

Tiếp đó, đầu người, nội tạng tươi gì đó tất nhiên không có, cuối cùng… màu trắng mới là thứ rắc rối nhất.

Trên người những người chơi đều có chút “màu trắng”, họ cũng không biết như này có được tính là đồ màu trắng hay không.

“Để an toàn nhất thì bỏ hết màu trắng đi.” Một người chơi đề nghị một phương án phù hợp với tất cả mọi người.

Có một người chơi có vali màu trắng, may mắn bên trong không có nhiều đồ nên anh ta bỏ hết đồ vào trong túi quần áo.

“Đừng ném xuống đất, tìm cái thùng rác.”

Nội quy điều thứ ba — vui lòng không gây ồn ào và xả rác bừa bãi.

Những người chơi nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi thay đổi: “Không có thùng rác…”

Không có thùng rác thì vứt những thứ này ở đâu?

Này không phải ép họ vi phạm nội quy sao?

“Đừng hoảng, nội quy đó chưa chắc đã đúng. Chúng ta đi xung quanh tìm thử xem, có lẽ là chúng ta chưa thấy thùng rác thôi.”

Những người chơi tách ra đi tìm thùng rác.

Tuy nhiên, nhà ga quá lớn, lối ra vào đều bị khóa lại, bên trong nhà ga ngoài quầy bán vé ra thì không có bất kỳ thứ gì, thùng rác cũng không thấy.

“Có ai có không gian không? Ném mấy thứ này vào không gian trước đã.”

“…”

Những người chơi nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai trả lời.

Cũng không biết là do không người chơi nào có không gian hay là không muốn làm lộ bí mật có không gian.

Ngay lúc này, người chơi nghe thấy tiếng ầm ầm truyền đến từ phía bóng tối, trên mặt đất cũng có thể cảm giác được chấn động.

Tàu đến rồi!

Mà “rác” trong tay họ vẫn chưa được xử lý!

Phải làm sao đây?





Ngân Tô bán xu cấm kỵ xong liền lặng lẽ đứng trong vạch vàng, khi nghe thấy âm thanh, cô liền ngẩng đầu nhìn về phía đó..

Sau tiếng ầm ầm, một chùm sáng xuyên qua bóng tối đi tới, một đoàn tàu có vẻ cũ kỹ dần xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Khi tàu đến gần, cô mới phát hiện ra là tàu không ở đường ray bên này mà ở đường ray phía bên kia.

Đèn trong tàu sáng rực nhưng bên trong lại chẳng có ai, toa nào cũng trống rỗng.

Đoàn tàu nhanh chóng dừng lại, số toa trên cửa khớp với con số được đánh dấu trên mặt đất, cửa toa số bốn dần mở ra.

Đây là tàu của bọn họ.

Nhưng nó lại dừng ở đường ray bên kia!!

Nhà ga nào lại đón khách như này?

“Chào buổi tối các hành khách thân mến, chuyến tàu D4444 khởi hành từ ga ‘Trạm tâm thần’ … đã bắt đầu soát vé. Xin vui lòng cầm theo hành lý và xếp hàng chuẩn bị lên tàu.”

Khi loa phát thanh thông báo tới điểm đến liền im lặng vài giây rồi tiếp tục thông báo như bình thường.

Toàn bộ đoàn tàu chỉ có một cánh cửa đang mở, chứng tỏ chỉ có thể lên tàu từ cánh cửa đó.





“Sao lại dừng ở bên kia… Điều thứ năm trong nội quy là không được băng qua đường ray mà.” Bây giờ bọn họ bắt buộc phải băng qua đường ray mới có thể lên tàu!

“Khi thấy nó xuất hiện trong nội quy, tôi biết trước sau gì cũng có chuyện tồi tệ xảy ra mà.”

“Không phải là có thể nhờ nhân viên nhà ga giúp đỡ sao?”

Cả nhà ga chỉ có một nhân viên duy nhất là nhân viên bán vé, sau khi đoàn tàu xuất hiện cũng không thấy có thêm nhân viên nào khác.

Người duy nhất họ có thể nhờ giúp đỡ là nhân viên bán vé.

Ngay khi các người chơi vừa nhìn qua, nhân viên bán vé đã kéo cửa kính của quầy bán vé xuống, sau đó nở nụ cười ranh mãnh với họ.

Điều này có nghĩa là anh ta từ chối giúp đỡ.

Nội quy nói có thể nhờ nhân viên nhà ga giúp đỡ, nhưng lại không nói rằng nhân viên nhất định sẽ giúp họ…

“Xin mời các hành khách nhanh chóng lên tàu, không nán lại ở sân ga.” Thông báo lại vang lên lần nữa.

Màn hình trên cánh cửa có hiển thị thời gian, còn năm phút nữa là tới giờ khởi hành.

Với tình trạng thể chất của bọn họ, băng qua đường ray rồi lên tàu là một chuyện vô cùng dễ dàng, thế nhưng bọn họ lại sợ đường ray có vấn đề. 

Bởi vậy nên không ai dám làm người tiên phong.





Ngân Tô liếc nhìn đường ray gần sân ga, kỹ năng giám định chỉ hiển thị bốn chữ【Đường ray tàu hỏa 】.

Ngoài ra thì không còn gì khác.

Ngân Tô quan sát vài lần rồi bước qua vạch màu vàng và nhảy khỏi sân ga.

Cô vừa đứng vững liền cảm thấy dưới mắt cá chân lạnh toát.

Một bàn tay tái nhợt chui từ dưới mặt đất lên, tóm được mắt cá chân của cô, mà ở phía trước cũng có vô vàn những bàn tay đang vươn lên.

Ngay lập tức, trên đường ray chật kín toàn tay là tay, dưới đoàn tàu đang đỗ ở đường ray bên kia cũng không kém.

Cảnh tượng quỷ dị kinh khủng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng, mờ mịt.

【 Trạm tâm thần · Bàn tay quỷ vô chủ 】

“Ồ!” 

Ngân Tô rút ống thép ra chặt đứt cái tay đang túm lấy chân mình rồi đi về phía trước.

Những tay quỷ lít nha lít nhít vừa rồi giống như rong biển đung đưa dưới nước, chớp mắt một cái liền như ong vỡ tổ, chen chúc nhau muốn bắt lấy Ngân Tô.

Những tay quỷ này có thể di chuyển, bọn chúng đuổi theo Ngân Tô như một làn sóng, như muốn đuổi theo cắn một miếng thịt trên người cô.

Mỗi lần ống thép sắc bén vung xuống là một đám tay quỷ bị chém đứt.

Nhưng cũng không có tác dụng gì mấy.

Chém đứt đám này thì đám khác lại lên, nhiều vô số kể, căn bản là không có cách nào có thể diệt hết được, cách duy nhất để thoát khỏi chúng chính là trèo lên tàu.

Ngân Tô không lãng phí thêm một phút giây nào nữa mà đi về phía cửa lên tàu.

Tay quỷ tuy nhiều nhưng sức mạnh chỉ ở mức trung bình, có ống thép mở đường, Ngân Tô rất nhanh đã đi tới chỗ cửa lên, cô bám vào tay vịn rồi leo lên tàu.

Ngay khi Ngân Tô leo lên tàu, đám tay quỷ đang điên cuồng chen chúc liền không làm loạn nữa.

Ngân Tô đứng ở cửa tàu nhìn về phía sân ga.

Từ vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của người chơi chứ không thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt của họ.

“Xin chào hành khách.”

Ngân Tô quay đầu lại liền nhìn thấy một nhân viên công tác mặc đồng phục màu da trời đang đứng đằng sau cô, cô ta có khuôn mặt tái nhợt như nhân viên bán vé nhưng lại có một đôi môi màu đỏ thẫm.

Ngân Tô: “…”

Không thể thẩm nổi nhan sắc của NPC trong phó bản này!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK