Beta: Yan
Hành khách quái vật: “???”
Cô cũng nói cô không có tố chất thế mà vẫn có đạo đức cơ đấy?
Đến cùng là như thế nào?!
Ống thép trên eo hắn đâm vào nhiều hơn mấy phân, hàng người phía sau thì càng ngày càng dài, khuôn mặt của hành khách quái vật nhăn nhó vì đau, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ đi!”
Chờ quái vật rời đi, Ngân Tô liền đứng thứ ba trong hàng.
Những con quái vật khác vừa chứng kiến cảnh cô đâm “người” không chút do dự, cũng không ai dám trách cô là kẻ không có tố chất.
…
…
Trong quầy vẫn còn nhân viên phục vụ nhìn hành vi chen ngang hàng của Ngân Tô nhưng không có ý định ngăn cản…
Chuyện cười, cô ta có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Không có quy định nào đề cập đến việc cấm hành động chen hàng trong toa ăn cả.
Vì vậy, chỉ cần những vị khách khác không phản đối thì cô ta có phản đối cũng không có tác dụng gì.
Ngân Tô hiền lành mỉm cười với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ liền quay mặt đi với vẻ mặt kỳ lạ và yêu cầu hành khách phía trước gọi đồ ăn..
Sau khi hành khách quái vật không trả phí bằng xu cấm kỵ mà trả trực tiếp bằng nội tạng, sắc mặt nhân viên phục vụ đã chuyển trạng thái từ như bị nợ tám triệu trở nên vô cùng vui vẻ.
Ở trên tàu, nội tạng chính là tiền tệ có giá trị nhất.
Hai người đầu tiên chọn món đều không xảy ra vấn đề gì, rất nhanh đã đến lượt Ngân Tô. Các món trong thực đơn cũng khác so với lần trước, không có nhiều sự lựa chọn nhưng giá cả lại cực kỳ rẻ. Đây là mức giá nhảy vọt.
Bát thịt bò hầm cô mua lần trước giá 50 tệ hôm nay chỉ còn 5 tệ. Đây không còn gọi là giá rẻ nữa, đây phải gọi là vô cùng rẻ mới đúng.
Ngân Tô chỉ vào thực đơn và nói: “Cái này, cái này, cái này… đều lấy mỗi thứ một phần.” Sau đó cô đập một đồng xu cấm kỵ có mệnh giá 50 lên bàn.
Nhân viên phục vụ: “… Hành khách, không thể lãng phí thức ăn.”
“Cô biết được sức ăn của tôi là bao nhiêu à?” Ngân Tô nhìn cô ta bằng ánh mắt trấn an, “Tôi hứa sẽ ăn hết.”
“…”
…
…
Toa 06.
Người chơi đứng nối tiếp nhau nhìn vào trong toa ăn, có rất nhiều hành khách quái vật trong toa ăn sau khi gọi đồ ăn, bọn nó ngồi vào bàn ăn và chờ đợi..
“Tô Lương Tâm kia cũng ở đây.” Cát Sơn nhìn thấy Ngân Tô, nói với người chơi phía đằng sau: “Hình như cô ấy đã gọi đồ ăn rồi.”
Cô gái mặc áo khoác ngồi trong toa ăn đã để sẵn đồ ăn trên bàn.
Ngoài cô ra, Cát Sơn còn nhìn thấy cô gái mặc áo choàng đen ngồi cùng toa với anh. Cô ngồi trong góc, quay lưng về phía họ, không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra trên bàn.
Nhưng vì cô ấy đang ngồi đó nên chắc chắn cô ấy đã gọi đồ ăn.
Hồ Gia thấp giọng hỏi: “Vậy chúng ta vào đi?”
“Pháp Sư tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?” Ân tiên sinh không có lập tức quyết định mà hỏi ý kiến của Pháp Sư.
Pháp Sư trầm ngâm một lát: “Đi vào đi.”
Thông báo số 4 dành cho hành khách ban nãy là: Vui lòng ăn trưa trên toa ăn.
Thông báo vừa rồi không nói “hành khách có nhu cầu” như trước mà trực tiếp yêu cầu hành khách tới toa ăn để ăn…
Ân tiên sinh: “Đã vậy thì chúng ta vào đi.”
Lúc này, hầu hết hành khách quái vật đã gọi món xong, một số hành khách cũng đã ăn xong.
Trước quầy không có ai, khi người chơi đi ngang qua, trên mặt người nhân viên phục vụ lập tức hiện lên một nụ cười quái dị.
“Mấy vị hành khách có muốn ăn gì đó không.” Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa thực đơn ra.
[Chân gà om*200]
[Mắt cá trộn trân châu*300]
[Thịt bò hầm*150]
[Súp rong biển*100]
[Sườn heo om*200]
Những món ăn thì bình thường, nhưng những con số đằng sau chúng… chẳng phải chúng là những đồng tiền cấm kỵ sao?
“Tôi sẽ dùng gì để thanh toán khoản này?” Ân tiên sinh thận trọng hỏi.
“Quý khách có thể trả bằng tiền hoặc…” Nhân viên phục vụ nhìn như không nhìn họ, “Có thể trả bằng nội tạng của ngươi nha.”
Tiền… xu cấm kỵ.
Thịnh Ánh Thu nhìn về phía Ngân Tô, thấy người vừa ở đó đã rời đi từ lúc nào.
“Quý khách, chúng tôi sắp ngừng phục vụ, quý khách còn muốn gọi món không?” Nhân viên phục vụ mỉm cười nhắc nhở: “Nếu không gọi đồ ăn, vui lòng rời khỏi toa ăn.”
“Khi nào thì ngừng phục vụ?”
“Ngay lập tức.”
Nụ cười kỳ lạ của nhân viên phục vụ như nhắc nhở họ rằng chỉ cần bọn họ rời đi, ngay lập tức sẽ ngừng phục vụ.
Hậu quả của việc không ăn trưa ở toa ăn là gì?
Người chơi cũng không biết.
Nhân viên phục vụ cố tình làm vậy và không muốn cho họ thêm thời gian để nghĩ biện pháp đối phó..
“Tôi sẽ giữ chân nhân viên phục vụ trong khi mọi người đi tìm Tô tiểu thư.” Ân tiên sinh nói với Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn.
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu.
Ân tiên sinh quay sang nói chuyện với nhân viên phục vụ, để thu hút sự chú ý của cô ta, Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn lập tức rút khỏi đám đông và đi về phía toa 01.
Tuy nhiên, bọn họ đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Ngân Tô.
Hai người không dám lãng phí thời gian nên vội vàng quay lại toa ăn mà không tìm được người. Ân tiên sinh quả thực đã kéo chân nhân viên phục vụ và vẫn chưa gọi đồ ăn xong.
Nhưng sắc mặt của nhân viên phục vụ đã rất xấu rồi. Thịnh Ánh Thu lắc đầu với những người khác: “Tôi không nhìn thấy cô ấy…”
“Cô ấy đi đâu rồi?”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Quý khách, bạn có muốn gọi gì không?” Nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, lạnh lùng nói: “Mọi người ở đây đã lâu, có muốn ở lại đây mãi mãi không?”
Sự tham lam và ác ý trong mắt của nhân viên phục vụ hiện rõ. Quy tắc nói rằng không thể ở trong toa ăn quá lâu mà không gọi món.
…
…
Ngân Tô đang ở toa số 09.
Một hành khách quái vật vừa rời đi, Ngân Tô liền nhìn thấy một vật đen xì theo chân hành khách quái vật. Nhìn vào kích thước và hình dạng, nó trông giống như một em bé đang bò trên mặt đất.
Nhưng khi cô đuổi kịp anh ta và kiểm tra từ trên xuống dưới hành khách quái vật, cô lại không tìm thấy thứ màu đen đó.
Hành khách quái vật rùng mình ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, không dám chống lại vị hung thần ác sát này.
Anh ấy vừa đi ăn trưa, ai biết khi về sẽ bị bám theo đâu!!
“Mi thực sự không nhìn thấy nó?” Ngân Tô không chịu từ bỏ ý định, ngồi xổm trước mặt hành khách quái vật và hỏi.
“Không có… không có.” Quái vật hành khách cảm thấy cô đang cố ý gây rắc rối cho anh ta!
“Tôi thực sự không nhìn thấy.”
Ngân Tô và hành khách quái vật ngồi xổm mặt đối mặt. Hành khách quái vật sợ rằng vị hung thần ác sát trước mặt sẽ dùng dao giết anh ta nên không dám thở.
Không biết đã qua bao lâu, ác ma kia cuối cùng cũng đứng dậy và rời đi.
Hành khách quái vật thấy vậy chỉ muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở, anh ta đã nhìn thấy cơ thể của mình đang di chuyển ra xa dần … Hả?
“Bùm!”
Âm thanh gì thế?
Người hành khách quái vật vẫn có thể nhìn thấy cơ thể anh ta ngồi xổm ở đó, nhưng đầu anh ta đã biến mất.
Trong ánh sáng dần tắt, bóng tối bao trùm khuôn mặt của ác ma kia, với một nụ cười dữ tợn.
“Một câu hỏi đơn giản như vậy mi cũng không trả lời được. Sống để làm gì? Chết đi.”
…
Sau khi giận cá chém thớt lên hành khách quái vật, Ngân Tô cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn nhiều, cô liền tản bộ quay trở lại toa ăn.
Trong toa ăn có rất nhiều hành khách quái vật, cũng có một ít người chơi, đặt trước mặt họ là một bát súp đen, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc..
Họ gọi món súp rong biển rẻ nhất.
Nhưng súp rong biển được phục vụ cho họ không có rong biển mà chỉ có tóc.
Không một ai được phép lãng phí thức ăn, cũng không ai có thể mang thức ăn trong toa ăn đem ra ngoài, nên họ chỉ có thể ăn hoặc tự tìm cách giải quyết nó.
Nếu bị nhân viên phục vụ phát hiện, bạn sẽ giống như Lý Chính Lâm, sau khi chết đến xương cũng không còn.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy đám quái vật ăn cái gì đó… có lẽ những nguyên liệu đó đến từ Lý Chính Lâm.