Beta: Alva
“Cô ta sống ở đây à…”
“Mấy người nói cô ta cũng là người chơi hả? Sao tôi cảm thấy không giống nhỉ? Cũng đáng sợ quá rồi đó?!”
“Giả Kim Hổ ở trong tay cô ta còn không có cả cơ hội phản kháng, cô ta lợi hại quá!”
“Hôm nay gặp được cô ta đúng là may mắn của chúng ta…”
“Tuấn Lập… Tuấn Lập sao rồi?”
Thanh niên bị Giả Kim Hổ đá hộc máu lúc đầu, lúc này vẫn nằm trong góc tường, cuộc chiến vừa nãy không ảnh hưởng đến cậu ta.
“Mau đi xem Tuấn Lập!”
“Giả Kim Hổ thật… Giả Kim Hổ đâu?”
Mọi người nhìn về nơi vừa nãy Giả Kim Hổ nằm, bên đó làm gì còn thi thể của Giả Kim Hổ nữa, cũng không thấy cả đống thi thể chất bên cạnh đâu luôn.
“…”
“…”
Sau thoáng chốc yên lặng đến quỷ dị, cuối cùng cũng có người chơi run cầm cập lên tiếng: “Không… Không phải là vẫn chưa chết đấy chứ?”
Người chơi kinh hồn không thôi: “!!!”
Bọn họ nhìn về phía cửa, thấy cửa vẫn còn có người, hỏi theo bản năng: “Anh… Anh có nhìn thấy Giả Kim Hổ chạy mất không?”
“Không.”
Người đứng ở cửa là Trần Phong.
Vừa nãy sự chú ý của tất cả người chơi đều đặt trên người Ngân Tô, nhưng anh ta nhìn thấy là đống tóc kia đã làm Giả Kim Hổ và những thi thể đó biến mất.
Anh ta hoài nghi có thể là do bị Ngân Tô nhặt đi rồi.
Cô đúng là… Không bỏ qua bất kì một thi thể nào.
***
***
Ngân Tô trở về nơi ở, tùy tiện đánh răng rửa mặt, ngã lên trên giường, lấy điện thoại ra xem thử.
Vốn định xem thử số lượng người chơi sống sót với 200 lấy 100 đã kết thúc hay chưa, ai ngờ lại bị điểm tích lũy dọa cho giật mình.
【Người sống sót hiện tại: 123】
【NPC hiện tại: 29391】
【Điểm tích lũy: 2615】
【Thứ hạng hiện tại: 1 (200 lấy 100)】
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô không ngờ kẻ cướp nhà còn là một tên giàu có.
Nhưng Giả Kim Hổ đã giết bao nhiêu người chơi?
Nhiều điểm tích lũy như vậy, rõ ràng nếu chỉ giết quái vật thì không thể tích được từng đó, chỉ có giết người chơi… Mới có thể nhanh chóng tích lũy được nhiều điểm như vậy.
“Chậc…”
Ngân Tô định tắt điện thoại thì lại nhìn thấy bản đồ có chút khác hồi trước, bên trên có thêm rất nhiều chấm màu xanh lá.
Vị trí cô ở bây giờ có rất nhiều chấm xanh chồng lên nhau.
Còn có không ít chấm xanh đang di chuyển…
…Những chấm xanh này là vị trí của người chơi.
Đây mới là cách dùng thực sự của bản đồ sao?
Có thể tra được vị trí của người chơi.
Nhưng… Cần phải xếp hạng nhất mới có thể tra được? Hay là có giới hạn phải đạt được bao nhiêu điểm tích lũy mới có thể mở khóa?
Nếu cần phải xếp hạng nhất… Thế thì đã xếp hạng nhất rồi còn cần tra vị trí của những người chơi khác làm gì nữa?
Trừ việc có thể tránh xung đột với những người chơi khác thì hình như không có tác dụng gì quá lớn.
Trái lại, đối với những người chơi xếp hạng chót mà nói, tác dụng của bản đồ này thực sự khá lớn, có thể giúp bọn họ tìm ra được vị trí của những người chơi đang trốn, ra tay cướp điểm tích lũy.
Nhưng trong số người chơi, đã có bao nhiêu người nhận được bản đồ rồi?
***
***
Ngân Tô bị đói tỉnh, cô bò dậy xem giờ, cũng đã sắp đến mười hai giờ trưa.
Ngân Tô dậy tìm đồ ăn, lấp đầy cái bụng, bữa sau phải ăn nhiều hơn bữa trước, nếu không thì hoàn toàn không thể khống chế được cảm giác đói bụng.
Sau khi lấp đầy cái bụng, Ngân Tô đi ra ban công, sắc trời ngày hôm nay tối hơn hai ngày trước rất nhiều, giống như mây đen bao phủ, khiến cả khu chung cư trông vô cùng u ám.
Nhưng trong khu chung cư cũng không hề yên tĩnh, có thể nghe thấy đủ loại âm thanh.
Có tiếng người chơi đánh nhau, cũng có tiếng người chơi chửi rủa nhau, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài người chơi chạy qua dưới tầng.
Chỉ có điều là không nhìn thấy quái vật.
Ban ngày quái vật sẽ không ra ngoài.
Ngân Tô nhoài người lên lan can nhìn xung quanh, mấy tòa nhà ở nơi xa, gần như nhà nào nhà nấy cũng đều bị bịt kín lại.
Có vẻ như số lượng cư dân chưa bị lây nhiễm trong khu chung cư cũng chẳng còn lại mấy người.
Ngay lúc này, Ngân Tô cảm thấy có gió thổi tới, một mùi máu tanh lướt qua.
Nổi gió rồi…
Ngân Tô nhìn về nơi xa, mây đen phía chân trời càng ngày càng đen, dường như bên dưới tầng mây đen đó là đám sương mù dày đặc, các dãy nhà cao tầng bị chúng nuốt chửng, dần dần biến mất… Biến mất?
Đợi chút!
Ngân Tô lấy điện thoại mở bản đồ ra, một vòng phía ngoài cùng của bản đồ đang biến mất!
Khu an toàn bắt đầu thu nhỏ rồi…
Tòa số 44 ở vòng ngoài của khu chung cư, mây đen cùng với sương mù cách tòa nhà này của bọn họ không xa, rất có thể tòa số 44 cũng sẽ bị nuốt chửng.
Nơi này không còn an toàn nữa!
Ngân Tô vừa định rời đi thì nghe thấy ở nơi xa có một tiếng kêu thảm thiết xông thẳng lên trời cao: “Quái vật!!”
***
***
Lúc Ngân Tô xuống tầng, trong đại sảnh đã có không ít người chơi, bọn họ đều đang quan sát mây đen ở nơi xa.
Sau khi Ngân Tô lên tầng, những người chơi này cũng không rời đi, dù sao tòa nhà này không có quái vật, trước mắt là nơi an toàn nhất.
Giả Kim Hổ nhìn trúng điểm này mới bá chiếm nơi đây…
“Vừa nãy mọi người có nghe thấy người kia la cái gì không?”
“Không nghe rõ…”
“Hình như đám mây đen kia che lấp hết các tòa nhà rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Ngân Tô đi ra khỏi thang máy, nhóm người chơi đang thảo luận với nhau vô thức im bặt lại.
Trần Phong bước ra từ một thang máy khác, chạy ra ngoài cửa chính cùng lúc với Ngân Tô.
Ngân Tô sắp ra ngoài thì quay đầu nói một câu: “Còn không chạy, ở đây đợi hiến tế hay gì?”
Người chơi: “!!!”
Đợi bọn họ chạy ra ngoài thì lập tức biết người vừa nãy đang la cái gì.
Quái vật…
Quái vật ra khỏi tòa nhà rồi!
Bọn nó chạy cực nhanh ra khỏi những tòa nhà ở vòng ngoài, như thủy triều tràn vào trung tâm khu chung cư.
Người chơi trốn trong các tòa nhà lân cận cũng vội vàng chạy ra ngoài, di chuyển về phía khu vực trung tâm.
“A…”
“Cứu… Cứu tôi!!”
Có người chơi bị quái vật bắt lấy, trực tiếp bị kéo vào trong đám quái vật.
Trong đám quái vật bùng phát ra ánh sáng nhiều màu nhưng chỉ chốc lát sau đã có vô số quái vật nhào lên, che lấp hết ánh sáng nhiều màu kia, tiếng kêu thảm cũng bị nhấn chìm.
Người chơi cảm thấy hoảng sợ, càng chạy nhanh hơn.
Vượt qua những người khác…
Chỉ cần vượt qua những người khác, bọn họ sẽ an toàn thêm một chút.
Nhanh hơn chút nữa…
Quái vật chốc chốc lại xông tới làm phân tán đội ngũ người chơi, đa số người chơi đang chạy thì đột nhiên chỉ còn lại mình mình với quái vật.
Điều đáng sợ nhất là họ phát hiện trước mặt đã hết đường chạy.
Đường đi trong khu chung cư rất phức tạp, cho dù trước đây người chơi đã từng đi một vòng quanh khu chung cư thì với tình huống thế này họ cũng sẽ hoảng mà chọn sai đường.
Có một vài người chơi thông minh, cứ theo sát đằng sau Ngân Tô với người đàn ông trẻ tuổi.
Trong tay Ngân Tô có bản đồ, sẽ không đột nhiên chạy vào ngõ cụt, cô ung dung tránh khỏi lối ra vào của một số tòa nhà nên không đụng mặt với quái vật xông ra khỏi tòa nhà.
Càng vào trong, quái vật chạy ra khỏi tòa nhà càng ít.
Cuối cùng không còn nhìn thấy quái vật mà trái lại có thể nhìn thấy một số người chơi đang cảnh giác quan sát, vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Dừng rồi… Hình như mây đen dừng rồi!!”
“Hình như quái vật không đuổi theo… Phù phù phù…”
“Hình như dừng thật rồi!”
“Tạm thời an toàn rồi! Mệt chết tôi mất… Suýt nữa thì bị quái vật bắt được.”
“Khụ khụ khụ…”
Để an toàn, mọi người vẫn tiếp tục chạy vào bên trong một đoạn, cuối cùng chắc chắn đằng sau không còn quái vật, đám mây đen kỳ quái cũng không tiếp tục di chuyển nữa thì mới dừng lại.
Lúc đầu có khoảng bốn mươi người mà giờ chỉ còn lại khoảng mười người, có một số còn là người lạ mặt giữa đường gia nhập vào.