Beta: Alva
Toà số 13 – 2106.
Trên đường đến đây, hai người họ trông thấy vô số những quái vật bị lột da.
Quái vật không chỉ biết đi trên tường mà còn có thể tìm được nơi người chơi ẩn náu, bắt được người chơi trốn trong phòng một cách chuẩn xác.
Người chơi đang trốn cũng không còn an toàn.
Trần Phong cầm chìa khóa mở cửa, Ngân Tô ấn quái vật đuổi theo bọn họ xuống đất mài, tiếng la hét của quái vật vọng khắp hành lang khiến người ta tê dại da đầu.
Đợi Trần Phong mở cửa, cô gái một tay ôm hoa đã mài chết quái vật rồi.
Trần Phong: “…” Hung tàn hơn cả quái vật.
Trần Phong thận trọng quan sát bên trong một lúc, sau khi chắc chắn không có gì dị thường mới tìm đèn mở lên.
Phòng khách lộn xộn vô cùng, bàn ghế đổ dưới đất, cửa kính trong phòng bếp thì vỡ nát, dưới đất vẫn còn vết máu đã đông lại, có vẻ như đã từng có người đánh nhau ở đây.
Sau khi Ngân Tô đi vào, hai người tách ra tìm manh mối.
Ngân Tô vào phòng ngủ trước, phòng ngủ phủ một lớp bụi dày, cũng không gọn gàng sạch sẽ, dường như có người lục tung lên để tìm đồ trong phòng.
Chắc hẳn ngôi nhà này là của một cô gái độc thân, kiểu dáng quần áo trong tủ gần giống nhau, đa phần đều là màu đen trắng, không có đồ trang sức nào.
Ngân Tô đến cả gầm giường cũng không bỏ qua, tiếc là trừ bụi thì không còn thứ gì khác.
Ra khỏi phòng ngủ, Ngân Tô sang phòng sách.
Phòng sách cũng bị lục tung lên vô cùng bừa bộn, các loại sách vở, giấy tờ tán loạn trên đất, đa số đều là sách vở có liên quan đến y học.
Trên bàn sách có một cái màn hình máy tính, nhưng không thấy cây máy đâu.
Ngân Tô dựng ghế dậy, ngồi trước bàn kéo ngăn kéo ra, bên trong có một vài vật phẩm cá nhân.
Ngân Tô tìm được một cuốn album ảnh trong ngăn kéo.
Phần đầu album ảnh hẳn là ảnh chụp hồi nhỏ của chủ hộ, cấp một, cấp hai, cấp ba, đại học… Mỗi một đoạn thời gian trưởng thành đều có ảnh chụp.
Trong đó còn xuất hiện mấy tấm ảnh thân mật với một chàng trai, tiếc là về sau không còn nữa, có lẽ là đã chia tay rồi.
Phần sau là khi chủ hộ bắt đầu đi làm, mặc áo blouse chụp ảnh chung với các đồng nghiệp.
Ngân Tô lật trang, đây là trang cuối cùng, bên trên có bốn tấm ảnh.
Ngân Tô dừng lại ở một tấm ảnh trong đó, đó cũng là một tấm ảnh chụp chung, trông giống như là ra ngoài chơi, một người trong đó là… Chủ nhà 1102.
Chủ nhà 1102 cũng làm bác sĩ ấy nhỉ.
“Tô tiểu thư.” Trần Phong đi từ bên ngoài vào: “Tôi tìm thấy một chiếc USB trong đường ống nước ở phòng bếp.”
Nhưng trọng điểm quan tâm của Ngân Tô lại là: “Tại sao anh lại đi tìm ở chỗ đó?”
Giọng điệu Trần Phong bình tĩnh: “Không bỏ qua bất kỳ nơi nào.”
“…” Được! “Còn dùng được không?”
“Không biết, tôi chưa tìm thấy thiết bị có thể trình chiếu.” Trần Phong vốn cho là phòng sách sẽ có, kết quả phòng sách chỉ có một cái màn hình, không có cây máy.
Lần này không lấy được gì trong hộp bảo bối ra nữa, hình như trong Cửa hàng cũng không có sản phẩm điện tử gì hết.
Nhưng Ngân Tô đã nhanh chóng đưa ra cách giải quyết: “Đi mượn của hàng xóm đi.”
“…”
Cô mà đi mượn đồ cái gì, đi đòi mạng thì có.
Ngân Tô dựa vào bản lĩnh của mình mượn được một chiếc laptop, cắm USB vào, bên trong là một video.
Lúc đầu mở video ra thì chớp tắt một lúc, sau đó mới xuất hiện hình ảnh.
Bối cảnh chính là phòng sách vừa nãy, nhưng là phòng sách chưa bị phá hoại, màn hình đối diện với một chiếc ghế trống, mấy giây sau, một cô gái mặc đồ ở nhà đơn giản đi vào trong ống kính.
Cô ấy ngồi lên ghế, điều chỉnh góc độ, sau đó lên tiếng: “Bất kể bạn là ai, lúc nhìn thấy video này thì tôi đã chết rồi.”
Cô gái chậm rãi nói, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.
Cô gái đó tên Chúc Nam Nam, ba năm trước, cô ấy được giảng viên giới thiệu, gia nhập vào một hạng mục quan trọng, ban đầu cô ấy phụ trách một số nghiên cứu ngoài lề, không hề hiểu rõ cụ thể hạng mục này làm cái gì, cô ấy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.
Nhưng dần dần cô ấy phát hiện ra một vài chỗ bất thường.
Cô ấy đi hỏi giảng viên, rốt cuộc hạng mục đó đang nghiên cứu cái gì, nhưng giảng viên chỉ bảo cô ấy đừng quan tâm nhiều như vậy, làm tốt bổn phận của mình là được.
Chúc Nam Nam càng cảm thấy hoài nghi, sau khi nghe ngóng nhiều nơi, cuối cùng cô ấy cũng biết bọn họ đang làm gì.
Bọn họ đang nghiên cứu một loại virus.
Thí nghiệm bọn họ làm hoàn toàn không phải chuyện người thường có thể chấp nhận, những người bị virus lây nhiễm sẽ biến thành quái vật không giống người.
Chúc Nam Nam nói tới đây, lấy mấy tấm ảnh ra.
Quái vật trong tấm ảnh rất giống với quái vật không có da họ gặp được vừa nãy, gần như toàn thân không có da, máu thịt mơ hồ, hơn nữa tứ chi của chúng nó còn uốn cong thành hình dạng kỳ dị, đa số đều không thể đứng thẳng bình thường, giống như một cục thịt nằm bò trên đất.
Thí nghiệm cải tiến rất nhanh, những cơ thể thí nghiệm có dáng vẻ đáng sợ như quái vật không còn xuất hiện nữa.
“Tôi muốn ngăn cản bọn họ nhưng chỉ với sức của một mình tôi thì quá nhỏ yếu, ngay cả giảng viên tôi cũng không thể tin tưởng, tôi không biết phải làm thế nào bây giờ.”
Hạng mục nhanh chóng được tiến hành thí nghiệm trên quy mô nhỏ, vì để thu thập chứng cứ, cô ấy không dám làm ầm lên.
Cô ấy nhìn thấy người bị virus lây nhiễm sẽ biến thành quái vật, sở hữu cơ thể của nhân loại nhưng lại không có nội tại của nhân loại.
Chúng nó sẽ giống như virus, nhanh chóng truyền nhiễm, đồng hóa những người xung quanh thành đồng loại của chúng nó.
Chúng nó chính là một đám ma quỷ…
Một đám ma quỷ sở hữu thân xác của nhân loại.
“…Nghiêm Học Lâm nói anh ta đã tìm được kháng thể có hiệu quả, có lẽ có thể cứu những người bị virus lây nhiễm. Nhưng tôi không còn thời gian nữa, bọn họ tìm thấy tôi rồi…”
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa truyền tới từ trong video.
Mặt của Chúc Nam Nam phóng to, sau đó video kết thúc.
Nội dung phía trước chỉ bổ sung bối cảnh của cả phó bản, lời nói hữu dụng nhất nằm ở mấy câu cuối cùng.
Trần Phong: “Nghiêm Học Lâm này là ai?”
Kháng thể có hiệu quả… Bọn họ phải tìm được Nghiêm Học Lâm này?
Ngân Tô rút USB ra trả cho Trần Phong, đứng dậy đi ra ngoài.
“Tô tiểu thư?”
Ngân Tô cầm hoa sen đặt ở huyền quan: “Tôi biết Nghiêm Học Lâm ở đâu.”
“Hả?”
Trần Phong vội vàng đi theo, cũng không dám nhiều lời hỏi cô sao lại biết.
***
***
Lúc đi xuống lại gặp phải đám quái vật bị lột da, số lượng của chúng càng ngày càng nhiều, tòa nhà nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của chúng nó.
Chúng nó nấp ở trên cao, có lúc đột nhiên nhảy xuống, khiến người ta chẳng thể đề phòng.
“Có phải đám quái vật này là do đám quái vật không chạy ra khỏi sương mù biến thành hay không?” Trần Phong suy đoán.
Lúc khu an toàn thu nhỏ, quái vật cũng rất sợ hãi bỏ chạy, hiển nhiên sương mù cũng có hại với chúng nó.
“Có lẽ vậy.”
Trần Phong thấy Ngân Tô rời đi thì vội vàng đuổi theo, anh ta khó hiểu, hỏi nghi vấn của mình: “Tô tiểu thư, với thực lực của cô thì thực ra không cần phải tìm manh mối qua ải.”
Cô hoàn toàn có thể giết qua phó bản.
Lý do của Ngân Tô vừa chân thực vừa tự nhiên: “Lấy được chìa khóa qua ải thì được nhiều điểm tích lũy nhiều hơn.”
Trần Phong: “…”
Quả thực, điểm tích lũy nhận được khi lấy được chìa khóa qua ải sẽ nhiều hơn, vả lại tác dụng của điểm tích lũy rất lớn, cũng chẳng ai chê nhiều.
Dừng một lúc, cô gái lại nói: “Hơn nữa, cứ giết giết giết cũng chẳng thú vị, tôi cũng không thể để cả ngày cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn chứ?”
Trần Phong: “…”
Người chơi khác chỉ mong ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, cô lại còn chê?