Beta: Wendy, Yan
Vương Đức Khang giật mình, vung tay về phía người phụ nữ.
“Chát!”
Người phụ nữ bị ăn một cái tát rất mạnh, nhưng cô ta cũng không tức giận, chỉ oán hận nhìn anh ta.
“Tại sao… Tại sao…”
Miệng cô ta mấp máy, liên tục nói ra hai chữ kia.
“Tại sao…”
“Tại sao tại sao tại sao…”
Giọng nói của người phụ nữ ngày càng chói tai, cô ta kích động hét lên: “Tại sao lại vứt bỏ em? Tại sao lại đánh em!”
Vương Đức Khang bị giọng nói kia làm chấn động tới mức đau nhức màng nhĩ, thân thể không hiểu sao lại không cử động được, bàn tay lạnh như băng của người phụ nữ vòng qua cổ anh ta, áp sát người tới.
“Sao anh yêu có thể vứt bỏ em như vậy?” Một nụ cười quỷ dị nở rộ trên khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ, hai tay cô ta bóp chặt cổ của Vương Đức Khang: “Anh là người yêu của em, anh phải đi theo em, đi theo em… Đi theo em đi theo em đi theo em…”
Khó thở…
Sự thiếu oxy khiến gò má của anh ta đỏ bừng, tĩnh mạch trên trán nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu, lượng oxy trong lồng ngực đang bị ép ra ngoài từng chút một.
Vương Đức Khang cảm giác tròng mắt của mình cũng sắp nổ tung.
Phải cử động…
Cử động đi!
Vương Đức Khang cố gắng giơ tay lên, một ngón tay cứng đờ giơ lên trước, sau đó là ngón thứ hai…
…
…
“A!”
Vương Đức Khang hét to một tiếng, giơ hai tay lên cao rồi đập xuống dưới.
“Rầm!”
Bàn trà bằng thuỷ tinh nứt ra, thuỷ tinh sắc bén cắt vào tay Vương Đức Khang, máu tươi chảy ròng ròng.
Cơn đau từ từ khiến Vương Đức Khang tỉnh lại.
Người phụ nữ với nụ cười quỷ dị ở trước mặt anh đã biến mất, chỉ còn lại mảnh thuỷ tinh vỡ và nắm tay đang chảy máu của anh ta.
Vô số mảnh thuỷ tinh phản chiếu hình ảnh của anh ta.
Trên mặt kính, quần áo của anh ta vẫn sạch sẽ, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng, trên cổ còn có vết bị bóp, đôi mắt như ngâm trong máu.
“…”
Đây là phòng phụ đạo…
Không phải anh ta đã đi ra ngoài rồi sao?
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối anh ta căn bản chưa từng đi ra ngoài?
Vương Đức Khang đột nhiên ngẩng đầu, trên ghế salon đối diện có hai người đang nghiên cứu một thân cây, lúc này bọn họ bị hành động của anh ta hù doạ, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta.
Bên cạnh ghế salon còn có một người đang nằm trên mặt đất…
Vương Đức Khang cảm thấy ảo giác trước mắt vẫn chưa biến mất, không thì tại sao anh ta lại nhìn thấy giáo viên phụ đạo đang nằm trên mặt đất?
“Anh không sao chứ?” Ô Bất Kinh do dự mở miệng.
Vương Đức Khang: “…”
Nhìn anh ta giống không sao lắm à?
Ô Bất Kinh không dùng kỹ năng lên người Vương Đức Khang, anh Ngụy bảo tốt nhất không nên để lộ kỹ năng của anh ta cho người chơi khác biết, để tránh việc bị người xấu lợi dụng.
Ô Bất Kinh biết mình không thông minh, không giỏi giết quái vật, lá gan cũng nhỏ, nhưng anh ta rất nghe lời.
Vương Đức Khang xác định hoàn cảnh hiện tại an toàn, rồi vội vàng cầm máu trên tay: “Cả hai người đều tỉnh táo sao? Sao hai người lại không gọi tôi dậy?”
Mới vừa rồi thiếu chút nữa là Vương Đức Khang đã chết, cả người tràn ngập sự giận dữ, bởi vậy giọng điệu không tốt, phảng phất như đang chất vấn bọn họ.
Ngân Tô liếc anh ta một cái, hỏi một câu không liên quan: “Tôi tên gì?”
Vương Đức Khang không hiểu tại sao cô lại mang vấn đề về tên ra để nói chuyện: “Tô Hảo Hảo!”
“Tên thật của tôi là gì?”
“…”
Cái này ai mà biết?
Ngân Tô khẽ cười: “Anh xem, ngay cả việc tôi là ai mà anh cũng không biết, vậy mà anh còn yêu cầu tôi phải gọi anh dậy? Anh cảm thấy chúng ta cùng đi đến phòng phụ đạo với nhau thì chúng ta là bạn tốt của nhau à? Anh sẽ không ngây thơ như vậy chứ?”
Vương Đức Khang: “…”
Vương Đức Khang muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại cứ quanh quẩn trong miệng, cuối cùng bị anh ta nuốt xuống, đầu óc đang choáng váng vì cái chết cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ô Bất Kinh yếu ớt nói: “Là do giáo viên phụ đạo nói anh đang tỉnh dậy, không thể tùy tiện đánh thức anh, nếu không anh sẽ chết.”
Vương Đức Khang muốn nói lời của giáo viên phụ đạo đáng tin sao? Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống.
…
…
Toàn bộ phòng phụ đạo như bị ăn trộm đột nhập, khắp nơi đều bị lục lọi một lượt.
Tuy Vương Đức Khang cảm thấy có lẽ sẽ không thể tìm thấy manh mối gì, nhưng vẫn lục soát cẩn thận một lần.
Còn Ô Bất Kinh và Ngân Tô vẫn luôn ngồi trên ghế salon nghiên cứu cái cây treo đầy pha lê, món đồ chơi đó có thể dùng để thôi miên, khiến người chơi nảy sinh ảo giác.
Vương Đức Khang liếc mắt nhìn giáo viên phụ đạo đang nằm trên mặt đất.
Giáo viên phụ đạo vẫn đang thở, rõ ràng vẫn còn sống.
Vừa rồi bọn họ trao đổi không mấy thân thiện, Vương Đức Khang cũng không thể hỏi thêm điều gì, nhưng anh ta cũng không rời đi mà tìm một chỗ ngồi xuống.
Ngân Tô đưa cây pha lê chưa nghiên cứu xong cho Ô Bất Kinh rồi nhìn về phía Vương Đức Khang: “Phụ đạo xong rồi, sao anh còn chưa đi?”
“Sao hai người vẫn chưa đi?”
“Bây giờ đi.”
“…”
Ngân Tô nắm lấy mắt cá chân của giáo viên phụ đạo đang hôn mê, lôi cô ta ra khỏi phòng.
Ô Bất Kinh ôm cây pha lê vội vàng đuổi theo.
Vương Đức Khang: “…”
…
…
Trên phố, toàn bộ cửa hàng đều đã đóng cửa, đèn đường cũng đều tắt.
Ngân Tô kéo giáo viên phụ đạo xuống lầu, gặp phải Đặng Diệp Diệp và Vệ Huệ Nhi ở dưới, hai người ngồi ven đường, như hai con thú nhỏ bị bỏ rơi, nhìn rất đáng thương.
Cả hai thấy Ngân Tô và Ô Bất Kinh đi xuống, vừa định tiến lại gần, lại đột nhiên dừng lại, nhìn thứ bị kéo lê ở sau lưng Ngân Tô…
Đó là… người sao?
Hai người đứng im tại chỗ, không dám đi tới.
Ô Bất Kinh và Vương Đức Khang một trước một sau xuất hiện.
Vương Đức Khang nhìn hai bên một chút, mở miệng dò hỏi: “Giáo viên phụ đạo có nói buổi tối chúng ta phải đi đâu không?”
Ngân Tô đổi tay khác nắm lấy giáo viên phụ đạo, lạnh lùng nói: “Trại huấn luyện lớn như vậy chẳng lẽ không có chỗ cho anh ngủ à?”
Giá trị tình yêu không đạt tiêu chuẩn sẽ không có chỗ ở, điểm 0 mà còn muốn được xếp chỗ ở?
Không được xếp, vậy chỉ có thể tự mình giành lấy.
Vương Đức Khang: “…”
Vương Đức Khang liếc nhìn tòa nhà huấn luyện, giảng đường của tòa nhà này đều trống không, cũng không bị khoá lại… Nhưng người quan sát tên Mạt Lị đã nói sau 12 giờ đêm, toà nhà huấn luyện sẽ bị khoá.
Bên trong tòa nhà này có nguy hiểm gì hay không?
Ngân Tô kéo giáo viên phụ đạo rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại liếc nhìn Vương Đức Khang đang muốn đuổi theo sau, âm trầm uy hiếp: “Đừng có đi theo tôi, nếu không tôi sẽ bắt người yêu của anh.”
“…”
…
…
Trong lúc Vệ Huệ Nhi và Đặng Diệp Diệp đang do dự, Ngân Tô đã kéo người đi được một đoạn khá xa, người tên Ô Bất Kinh đi theo sau lưng cô, thỉnh thoảng bị những vật trang trí ở hai bên đường dọa sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Chị Huệ, chúng ta cũng… đi theo họ sao?”
Tuy Vệ Huệ Nhi cảm thấy cô gái tên Ngân Tô này khá dễ nói chuyện, nhưng vừa rồi cô đã uy hiếp Vương Đức Khang, không cho anh ta đi theo.
Hơn nữa hành động lúc trước của cô cũng rất… kỳ quái, nên Vệ Huệ Nhi không dám đi theo.
Cho đến khi Ngân Tô và Ô Bất Kinh biến mất ở lối rẽ, Vệ Huệ Nhi mới liếc mắt nhìn Vương Đức Khang đang đứng im tại chỗ.
Ngoại hình của Vương Đức Khang cũng không quá khôi ngô, ngũ quan trên khuôn mặt đều bình thường đến mức khiến người khác khó có thể chú ý, khi ở trong một đám đông, bộ dạng của anh ta cũng khiến người ta cảm thấy rằng anh ta không phải người tốt.
Vệ Huệ Nhi còn đang phân vân có nên nói chuyện với Vương Đức Khang hay không thì anh ta đã chủ động đi về phía bọn họ.
“Các cô vẫn luôn đứng ở đây à?”
Vệ Huệ Nhi lắc đầu: “Bọn tôi vừa đi xung quanh xem thử, tất cả cửa hàng đều đã bị khóa, không phá cửa được.”