Beta: Valeiary
Mấy người chơi khác hợp lực trói Lâm Phi Trần lại, tạm ngăn anh ta gãi, tự bản thân.
Trên trán Diêu Dung Dung đổ một lớp mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía người chơi đang đứng xem trên tầng hai: “Là ai đánh lén?”
“Tôi á.” Ngân Tô trực tiếp vẫy tay, như là sợ Diêu Dung Dung không chú ý tới mình, cô còn cao giọng nói: “Những gì tôi nói tối qua dường như bạn trai cô không thèm để trong lòng thì phải, tôi chỉ muốn để bạn trai cô trổ tài biểu diễn thôi.”
Âm cuối của cô gái mang theo ý cười nhưng lại lộ ra vẻ nguy hiểm.
Những người chơi còn lại: “…” Cô ta điên thật rồi! Đánh lén sau lưng thì thôi đi, đã vậy còn sợ người khác không biết nữa!!
Diêu Dung Dung nghẹn họng, bên tai vô thức vang lên giọng nói của cô gái.
—— Lần sau gặp tôi nhớ đi đường vòng đó, tôi cũng không biết lúc nào tâm trạng mình không tốt, ngăn mấy người lại, cho mấy người biểu diễn chút ít tài nghệ.
Cái này mà cũng coi là gặp phải sao?
Sao cô ta lại không nói lý lẽ như vậy!!
Diêu Dung Dung đứng hình, có thể là do cô ta biết rõ Ngân Tô không dễ chọc nên dù lúc này khuôn mặt cô ta đỏ lên, trong lòng thầm hận thì cũng không tranh cãi ầm ĩ.
***
***
Lâm Phi Trần nhanh chóng được đám người Diêu Dung Dung khiêng đi, mà người chơi cũ kia cũng bị những người chơi khác vây quanh, ngăn cản không cho ông ta gãi lung tung, cào chết bản thân.
Nhưng người chơi cũ kia vẫn hoàn toàn không có chút chuyển biến tốt nào mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
“Cái kia… Tô tiểu thư, cô… cô có thuốc giải không?” Có người hỏi Ngân Tô đang đứng trên tầng hai.
Ngân Tô: “Không có.”
Có người chơi không tin, muốn nói điều gì đó, lại bị người chơi bên cạnh giữ chặt, dùng sức trừng mắt nhìn đối phương.
Trêu chọc cô ta làm gì…
Hơn nữa, nếu không phải do cô ấy đột nhiên chen ngang thì bây giờ Lâm Phi Trần đã gi ết chết lão Chu rồi.
“Lão Chu kích động quá…”
“Là đám người Lâm Phi Trần cố ý mở miệng khiêu khích nhục nhã trước, cộng thêm tính tình chú Chu kích động nóng nảy nên thành ra như vậy.” Người chơi thở dài.
“Chú Chu thật sự không sao chứ?”
“Không biết đồ điên kia cho bọn họ dùng thuốc gì nữa. Với lại cô ta hạ thuốc xuống bên dưới bằng cách nào?”
Lúc đó tất cả người chơi đều đứng trên tầng hai, cô đứng ở một chỗ rất trống trải, chỉ có một người chơi nữ đeo balo đứng bên cạnh. Lúc ấy những người chơi khác đều dồn lực chú ý vào trận đấu bên dưới nên không ai để ý cô ra tay kiểu gì, nhưng bọn họ chắc chắn là cô không hề rời khỏi lầu hai.
Vậy cô ta hạ thuốc như nào với khoảng cách xa như vậy?
***
***
Ly Khương không biết những người này đang suy nghĩ vấn đề cao thâm gì, nếu như cô ấy biết thì chắc cô ấy cũng chỉ biết im lặng, bởi vì Ngân Tô… rất là đơn giản và tự nhiên, cứ thể đổ thẳng thuốc xuống thôi, thậm chí cô còn không di chuyển một bước nào.
Ly Khương cũng có hỏi cô nếu không có hiệu quả thì sao.
Cô ấy trả lời bằng giọng điệu vô cùng tùy ý: “Cờ bạc không tổn thất, thắng thua không quan trọng.”
Sau khi check in buổi tối xong, số lượng người chơi giảm xuống còn 86 người.
Tối nay toàn bộ người chơi đều đạt trạng thái bình thường.
Ngân Tô quan sát, cô phát hiện có một số người chơi dùng máu của chính bản thân để hoàn thành lượng dịch dinh dưỡng cần thiết, nhưng những miếng thịt viên kia thật sự có hiệu quả, trông bọn họ không hề có dấu hiệu suy yếu nào… Cũng có thể là do bọn họ chỉ lấy một chút máu.
Đây mới chỉ là ngày thứ hai… Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ngày mai số lượng người chơi còn sống chỉ còn lại chưa tới một nửa.
Nỗi sợ hãi cái chết lần nữa bao phủ tất cả người chơi, có lẽ bọn họ cũng đã tin chắc rằng đây là phó bản tử vong… Ngoại trừ số ít người chơi trên thông báo toàn cầu thì chưa một ai vượt qua được phó bản tử vong.
Ý thức được sự nguy hiểm của phó bản, nhóm người chơi cũ cũng không do dự nữa, vội vàng tìm người chơi hợp mắt liên minh, bọn họ còn nhét thêm một số người chơi mới vào nhóm của mình.
Nhưng trước đó số người chơi mới chết quá nhiều nên tình trạng hiện tại rõ ràng là tăng thì nhiều mà thịt thì ít, người chơi mới giờ lại trở thành miếng bánh thơm ngon, trở thành đối tượng được ‘tranh giành’.
Bây giờ còn cách thời gian tăng ca khá sớm, Ngân Tô dự định quay trở về phòng.
Cửa thang máy vừa mở, một người chơi từ bên ngoài vọt vào, theo sau đó còn có mấy người khác, người chơi kia điên cuồng nhấn nút đóng thang máy, khuôn mặt vô cùng sợ hãi.
Ngân Tô đứng trong thang máy, mấy người chơi đang đuổi tới đột nhiên thắng gấp lại, chân định bước vào lập tức rụt về như bị giật điện, cửa thang máy như được tạo ra một kết giới vô hình.
Ngân Tô hơi nhíu mày, như một người qua đường không quan trọng, hiếu kỳ hỏi: “Còn chưa tới phân đoạn chạy trốn chém giết mà sao đã mọi người tự chơi rồi?”
“…” Xui xẻo!
Người chơi trong thang máy sợ hãi điên cuồng nhấn nút đóng cửa, cuối cùng cửa thang máy cũng bắt đầu đóng lại nhưng Ngân Tô đột nhiên đưa chân ra chắn ngang, giọng điệu rất dịu dàng mời bọn họ: “Muốn đi vào không?”
“…”
Ai dám đi vào!
Đôi bên giằng co trong chốc lát, những người chơi kia không cam lòng rời đi. Ngân Tô nhìn bọn họ rời đi đến khi không còn nhìn thấy gì nữa mới thu chân, cửa thang máy lại lần nữa đóng lại.
Người chơi đang thất thần kia nhìn chằm chằm vào cửa thang máy vẫn còn đang mở, ngay lúc nó sắp đóng lại, người nọ đột nhiên lao ra, đuổi theo Ngân Tô đến cửa phòng.
“Có việc gì?”
“…” Người chơi kia nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã nhìn thấy người phía sau, gần như vừa khóc nức nở vừa lên tiếng: “Ly Khương tiểu thư.”
Ly Khương ra khỏi lối đi cầu thang, nghe thấy giọng nói liền nhìn qua.
“Anh Lý.” Ly Khương nhận ra người chơi này, đi về phía Ngân Tô, cô ấy chần chờ liếc mắt nhìn Ngân Tô, hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Đám người chơi cũ kia bắt bọn tôi lại.” Anh Lý như tìm được cứu tinh, một một người đàn ông trưởng thành khóc òa lên thành tiếng: “Bọn tôi căn bản không đánh thắng được bọn họ, trong mắt bọn họ, việc bọn tội đoàn kết lại cũng chỉ như một trò cười thôi vậy.”
Tối hôm qua, sau khi Ly Khương nhắc nhở họ, lúc đó nhóm vẫn còn gần bốn mươi người mới.
Nhưng hôm nay sau khi bị người chơi cũ c**ng bức, dụ dỗ, lừa gạt đi không ít người, cuối cùng chỉ còn lại không tới hai mươi người chơi mới.
Hôm nay sau khi Lâm Phi Trần xảy ra chuyện, những người chơi cũ kia đột nhiên trở nên điên cuồng, trực tiếp cướp người.
Bọn họ cho rằng chỉ cần đoàn kết với nhau là có thể bện thành một sợi dây thừng chắc chắn, sẽ không dễ dàng bị bắt nạt.
Nhưng sự thật là…
Dù bọn họ có đoàn kết cũng không chịu nổi một đòn.
Bọn họ hoàn toàn không thể đối phó được với liên minh người chơi cũ, chúng chỉ cần tùy tiện sử dụng một kỹ năng thiên phú là cũng có thể đập tan đội ngũ của bọn họ.
Ngân Tô dựa vào khung cửa cảm thán: “Đây là lý do tại sao trò chơi cho người mới ba phó bản để tích lũy chút tài sản và kinh nghiệm, nó tốt vậy thấy cứ là lạ.”
Ly Khương: “…”
Lý đại ca: “…”
Không phải, sao cô lại đột nhiên nói đến trò chơi rồi? Hơn nữa nó tốt chỗ nào!!
“Ly Khương tiểu thư, làm sao bây giờ?” Lý đại ca không có thời gian xem xét lời nói của Ngân Tô mà quan tâm đ ến hoàn cảnh của mình hơn: “Tôi không muốn gia nhập với bọn họ, bọn họ… bọn họ thật sự rất đáng sợ.”
Ly Khương nắm chặt dây đeo ba lô, quét mắt một vòng nhìn Ngân Tô, đưa ra một đề nghị nghe rất vô lý: “Hay anh quỳ xuống cầu xin cô ấy thử?”
Lý đại ca: “…”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô đẩy cửa ra, lạnh lùng vô tình vứt ra ba chữ: “Buổi tối gặp.”
Ly Khương tựa hồ đã đoán trước được kết cục này, bả vai rũ xuống, giọng nói kiên định nhưng nước mắt đã rơi xuống: “Anh Lý, trước đó em cũng nói rồi, em không có đủ năng lực bảo vệ mọi người, chỉ có thể nói cho mọi người biết một ít biện pháp tự vệ.”
Anh Lý vốn đang rất sợ nhưng thấy Ly Khương khóc, anh ta quên hết sợ hãi, an ủi cô ấy: “Ly… Ly Khương tiểu thư, tôi hiểu, chỉ là tôi không biết bây giờ phải làm sao, cô đừng khóc, cô mau nín đi.”
Ly Khương: “…”
Cô ấy chỉ đơn thuần là không khống chế được thôi.