Beta: Qing, Yan
Mạch Tử nhìn về phía toa 08, một luồng ánh sáng đỏ hiện lên cửa xe, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của quái vật vang lên.
Hẳn là Nhạc Bình, đó là kỹ năng thiên phú của anh ta.
“Được.” Mạch Tử đồng ý.
“Đạo cụ này không thể di dời, lát nữa tôi thu hồi sau. Tôi hô chạy thì cô liền chạy, được chứ?” Trong ánh mắt pháp sư toàn vẻ khích lệ.
Mạch Tử gật đầu: “Không thành vấn đề”
“Được.”
Pháp sư dụ đám quái vật sang một bên, thu đạo cụ phòng ngự lại: “Chạy!!”
Mạch Tử ôm bả vai bị thương, co cẳng chạy về phía toa 08.
Một con quái vật giẫm lên ghế lấy đà, lao tới, cô ta khom người tránh đi, chạy hết sức đến cửa xe.
Cửa toa tàu đã hiện ngay trước mắt, bỗng có một con quái vật nhảy từ trần nhà xuống, chặn lối đi.
Mạch Tử cảm giác có một luồng khí lạnh quỷ dị lướt qua, va vào thực thể quái vật, trong nháy mắt, con quái vật bị đóng băng.
Mạch Tử đạp quái vật một cái, thân thể nó chia năm xẻ bảy, ngã xuống hành lang
“Ngài Pháp sư!”
“Cô đi trước đi, tôi đóng cửa!” Pháp sư cố gắng đóng cửa tàu, cánh cửa nhìn không nặng nhưng lại nặng không tưởng, anh ta dùng hết sức cũng chỉ kéo được một chút.
Thấy quái vật đuổi gần tới, đúng lúc pháp sư định từ bỏ, cửa tàu đột nhiên di chuyển.
Pháp sư quay đầu lại, thấy Mạch Tử đang đẩy cánh cửa sắt, không màng đến vết thương trên tay.
“Ngài pháp sư, cố gắng lên!”
Pháp sư thu hồi ánh mắt, kéo cửa qua.
“Ầm!”
Một tiếng va đập nặng nề, cửa khoang tàu đóng lại.
Pháp Sư dán đạo cụ chuyên gia cố lên cửa tàu, kéo Mạch Tử chạy qua lối đi, vào toa 08.
Nhạc Bình, Hồ Giai và chàng trai toa 09 đều ở đây.
Cánh cửa giữa toa 08 và toa 09 bị họ đóng rồi, giờ chỉ cần giải quyết đám quái vật trong toa 08 thì họ tạm thời an toàn.
…
…
Toa 03.
Thịnh Ánh Thu nằm trên ghế dài, bụng toàn là máu, lông vũ trong tay nhỏ từng giọt máu đỏ, không biết của quái vật hay là của cô ta.
Bấy giờ, trong toa 03 chỉ có mỗi cô ta.
Ân tiên sinh, Cát Sơn, và cả cô gái mặc áo khoác đen đều không ở đây.
Họ bị quái vật đuổi theo, chạy tới toa xe kế tiếp.
Thịnh Ánh Thu không ở cùng họ, bị quái vật chặn ở đây.
Một con bọ bò trên trần nhà xuống, tới lưng ghế dựa trước mặt Thịnh Ánh Thu, chồm tới cắn cô ta.
Một tay Thịnh Ánh Thu ôm bụng, một tay vẫy lông vũ.
Nhưng lông vũ chẳng bay ra vô số lông vũ li ti như trước
Chiếc lông vũ mềm mại màu đỏ rực, như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào ngực con bọ.
Con bọ bị đau, nó lui về sau, trượt từ ghế ngồi xuống lối đi.
Ngực chảy ra rất nhiều hạt chất lỏng màu xanh lục, tiếng “Xì xèo” vang lên trên sàn tàu, những hạt chất lỏng đó có tính ăn mòn cực mạnh.
Thịnh Ánh Thu chăm chú nhìn con bọ, không dám chớp mắt. Chỉ sợ vừa chớp mắt, nó sẽ nhào tới cắn chết mình.
Đúng lúc này, sau lưng Thịnh Ánh Thu, có một bóng đen âm thầm tới gần cô ta.
Thịnh Ánh Thu không phát hiện ra, nhưng khi bóng đen giơi tay, định bóp cổ cô ta từ đằng sau thì một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, theo bản năng, Thịnh Ánh Thu vung lông vũ về hướng cái bóng nọ.
Lông vũ mềm mại có thể uốn cong, có thể sắc nhọn, xé gió, ghim vào mu bàn tay người đó.
Bóng đen bị đau, để lộ vị trí, Thịnh Ánh Thu chớp thời cơ, lập tức đâm tới.
Đáng tiếc.
Không trúng.
Người nọ không còn ở đó nữa.
Một giây sau, bên hông cô ta lại đột ngột ớn lạnh.
Cơ thể Thịnh Ánh Thu phản ứng nhanh hơn não bộ, đến lúc nhận ra, lông vũ trong tay đã vung tới.
Trong khoảnh khắc bóng đen bị đánh trúng, bóng dáng hắn lóe lên một chút rồi nhanh chóng biến mất.
Thịnh Ánh Thu bỗng nhớ tới chuyện gì, lấy ra một viên kẹo.
Lúc cô nói chuyện với Quỷ Ảnh, bóng ma đó nói cho cô biết, cô có thể nhìn thấy họ nếu ngậm một viên đường.
Thịnh Ánh Thu bóc 2 lớp đường, nhét vào miệng.
Thời điểm cô ta cho đường vào miệng, chốc lát, có một người xuất hiện trước mặt cô.
Hắn ta đứng ở hàng ghế phía trước, tay cầm một cái rìu, chuẩn bị bổ xuống đầu cô.
Thịnh Ánh Thu nhanh chóng lăn xuống ghế, chiếc rìu cọ xát vào người cô ta, bổ vào lưng ghế nơi Thịnh Ánh Thu vừa ngồi.
Thịnh Ánh Thu ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt với nụ cười xảo quyệt.
Bỗng nhiên, một bàn tay gầy gò vươn ra từ dưới ghế, nắm lấy cổ tay Thịnh Ánh Thu, lôi mạnh cô ta xuống gầm ghế.
Thịnh Ánh Thu bị kéo xuống gầm ghế, bả vai cô ta bị mắc kẹt vào thành ghế, nhờ thế nên Thịnh Ánh Thu không bị kéo hẳn vào trong, nhưng lại rất đau…
Một giây sau, cổ tay cô đau đớn.
Thịnh Ánh Thu cảm nhận được cổ tay mình bị cắn, đầu lưỡi lạnh buốt liếm lên làn da của cô, làm Thịnh Ánh Thu rùng mình.
Thịnh Ánh Thu cử động, điều chỉnh lại cơ thể, cô ấy dùng chân đẩy ghế, muốn kéo tay mình ra.
Vết thương ở bụng bị hở, máu tươi thấm vào quần áo, nhỏ xuống đất, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng máu nhỏ.
Đau quá…
Thịnh Ánh Thu đau đến nỗi muốn ngất đi, cô ấy không còn sức để rút tay lại, đành phải lấy ra thứ gì đó, giống như lựu đạn ném vào gầm ghế.
Thịnh Ánh Thu ôm đầu.
“Rầm!”
Vụ nổ nhỏ khiến cả toa tàu rung chuyển.
Bên tai Thịnh Ánh Thu vang lên hai tiếng “Ong, ong”, đầu cô bị chấn động mạnh, mờ mịt, sắp không nhận thức được gì nữa…
Đừng ngất xỉu!
Không thể ngất…
Thịnh Ánh Thu muốn đứng dậy nhưng đột nhiên, bị một người túm cổ áo, hơi thở lạnh lẽo của quái vật phả vào người cô ấy.
Thịnh Ánh Thu muốn nắm lấy chân ghế nhưng những ngón tay cô ta quá yếu, bị trượt khỏi chân ghế.
“Rầm!”
Cảm giác bị lôi kéo biến mất.
Thịnh Ánh Thu nằm trên hành lang, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo dưới ngọn đèn leo lét, bóng tối dày đặc và tĩnh mịch, không thấy rõ được.
Trong tầm nhìn mơ hồ của mình, có vô số xúc tu trỗi dậy từ mặt đất, nhe nanh múa vuốt, vụt qua Thịnh Ánh Thu.
Đây là… loại quái vật gì vậy?
Sao mình chưa thấy nó bao giờ?
…
…
Ngân Tô thăm dò khí tức của Thịnh Ánh Thu, xác định người vẫn còn sống, cô chuyển cô ấy đến dãy ghế ngồi, đặt xuống.
Quái vật bị quái vật tóc dí đến đuôi toa, cửa toa tàu bị bịt kín, quái vật không có nơi nào để trốn, bị quái vật tóc quấn thành một cái kén, rồi nuốt chửng, chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho nó.
Ngân Tô nhìn quái vật tóc như nhìn kẻ biến thái, thích giở trò lừa nam chọc nữ, rồi bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Phải chấp nhận và tôn trọng những thú vui nho nhỏ của mỗi thành viên trong gia đình.
Ngân Tô rút ống thép ra, giải quyết con quái vật nằm dưới chân mình rồi hiến tế nó cho cung điện.
Những con quái vật bị Thịnh Ánh Thu giết cũng chạy không thoát, cả thảy đều bị hiến tế.
Thịnh Ánh Thu ngất đi không quá lâu, có thể là cơ chế cảnh báo nguy hiểm của cơ thể làm cô ta tỉnh lại rất nhanh.
Thịnh Ánh Thu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên ghế.
“Ah”
Khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, thoáng vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
“Tỉnh dậy khá nhanh. Tôi còn tưởng là cô không thể sống sót.”
Thịnh Ánh Thu nhấp đôi môi khô khốc, nói: “Tô tiểu thư.”
“Ừm.”
Thịnh Ánh Thu gượng ngồi dậy, cô ta ngồi ở mép ghế, nhìn toa tàu: “Quái vật…”
Trong toa tàu không có quái vật, ngay cả thi thể quái vật cũng không thấy.
Nếu không thấy những vết máu và các vết bẩn do quái vật để lại trên sàn tàu, Thịnh Ánh Thu hẳn sẽ hoài nghi những chuyện ban nãy chỉ đơn giản là một cơn ác mộng.