Beta: Wendy
Lúc này, Ngân Tô vẫn đang đứng ở cửa của chính chung cư Trúc Mộng, cửa kính đã bị vỡ vụn, có người những người bịt miệng, bịt mũi đang chạy tán loạn ra ngoài từ trong làn khói bụi đang cuồn cuộn, cô cũng bị đẩy ra ngoài theo dòng người.
Cô vừa bị đẩy ra đến bên ngoài, phía trên đầu cô vang lên một loạt tiếng động, một người đàn ông bị bao trùm trong ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, nếu không phải Ngân Tô nhanh chóng né tránh thì đã bị anh ta đụng phải.
Người đàn ông bị cháy đen bật dậy khỏi mặt đất và lao ra ngoài như một viên đạn đại bác.
“…”
Ngân Tô không dám ở lại lâu hơn, thỉnh thoảng cũng có vài người từ trong căn hộ ở phía sau cô nhảy xuống dưới, nhưng không phải ai cũng đứng dậy được, bọn họ nhảy xuống chính là nằm lại…
Rõ ràng, những người có thể trốn thoát đều là người chơi, những người không thể trốn thoát hoặc là người bình thường, hoặc là người chơi mới đã nhận được thông báo tử vong trong phó bản này.
Bên ngoài có rất nhiều người vây xem, còn có rất nhiều xe và người của Cục điều tra cấm kỵ, bọn họ đang giải cứu người bị mắc kẹt trong căn hộ.
Ngân Tô đi theo đám đông ra ngoài, lợi dụng lúc hỗn loạn, cô tìm một góc tối không người để thay quần áo.
Ngân Tô đứng trong đám đông quan sát một lúc thì thấy mấy người Giang Kỳ cũng xuất hiện. Giang Kỳ nghe báo cáo từ những người có mặt tại hiện trường và tiếp nhận quyền chỉ huy hiện trường.
Đường gần chung cư Trúc Mộng rất hẹp, lại thêm nhiều bãi đậu xe trái phép nên hầu hết xe cứu hỏa vẫn mắc kẹt bên ngoài, chỉ có 2 xe cứu hỏa không biết từ đâu chen vào dập lửa.
Nhưng nước không có tác dụng gì với đám cháy ở chung cư Trúc Mộng, không phải vì nước không dập được lửa, mà là vì ngọn lửa này không giống lửa bình thường.
“Ngọn lửa này bắt đầu như thế nào?” Ngân Tô tò mò hỏi bác gái bên cạnh.
Bác gái phe phẩy cái quạt, muốn buôn chuyện nhưng trong bụng chẳng có gì nên nói ra một lời khô khan: “Chả biết nữa, tôi chỉ nghe thấy một tiếng nổ, sau đó liền bốc cháy, thật đáng sợ, cửa sổ nhà tôi cũng vỡ tung ra.”
Nổ tung?
Cục điều tra cấm kỵ đến đây để điều tra vấn đề khu vực ô nhiễm, phó bản đột nhiên mở ra, sau đó phát nổ…
Liệu có phải phó bản phát hiện một số lượng lớn người sắp chết, tận dụng cơ hội để giải quyết một lần? Hay cố tình mở phó bản để cho những người này có một cơ hội sống sót?
Ngân Tô nghĩ rằng vế sau khó có thể xảy ra – nó đã mở ra một phó bản tử vong đó!
“Nơi này đúng là quỷ dị.” Bên cạnh có thêm người gia nhập đội buôn chuyện.
“Cũng không đúng, trước đây có người tự sát, người sống ở đó giống như bị nguyền rủa, làm cái gì cũng không tốt. Người bị lừa, người bệnh nặng, con cái bị bắt cóc, haizzz…”
“Người ở bên trong đó đều thật đáng thương…”
“Nếu không phải không có điều kiện thì ai lại nguyện ý ở chỗ này, đều là người khổ cực, cũng không biết có bao nhiêu người có thể chạy thoát.”
Người của Cục điều tra cấm kỵ bắt đầu giải tán đám đông vây xem, Ngân Tô đi theo đám đông đến một vị trí xa hơn, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của chung cư Trúc Mộng.
Chung cư Trúc Mộng vừa mới cháy bùng bùng giờ đã tắt, và nó đang tắt cực nhanh.
Tốc độ dập tắt này không phải sức người có thể làm được, hẳn là người chơi có kỹ năng thiên phú đang dập lửa.
…
…
Khi Ngân Tô trở về nhà, tin tức về vụ nổ chung cư Trúc Mộng và việc vượt qua phó bản tử vong đã chiếm một nửa phần mềm lướt web.
Những vụ tự tử xảy ra ở chung cư Trúc Mộng trước đây bằng cách nào đó đã bị cư dân mạng đào ra, nhiều suy đoán khác nhau được lan truyền khắp nơi.
Ngân Tô mở xem qua những nội dung kia, vẫn chưa có ai đề cập đến khu vực ô nhiễm.
Nhưng các vụ tự tử ở chung cư Trúc Mộng vẫn tiếp tục lan truyền, khu vực ô nhiễm sớm muộn gì cũng sẽ bị phanh phui.
Nhưng sau khi Ngân Tô tắm xong, cô đã phát hiện ra tin tức liên quan đến chung cư Trúc Mộng trên Internet đã bị ép xuống.
Con số thương vong lần này vẫn chưa được công bố.
Ngân Tô mở diễn đàn trò chơi, ngày càng có nhiều bài viết thảo luận về phó bản tử vong, cô lướt một lúc rồi ném điện thoại đi ngủ.
…
…
Trong khi Ngân Tô đang ngủ, Giang Kỳ không thể nghỉ ngơi, sau khi đám cháy ở chung cư Trúc Mộng được dập tắt, anh ta phải ở lại chỉ huy hiện trường.
Giang Kỳ sau khi ra khỏi trò chơi thậm chí còn không có thời gian để uống một ngụm nước. Thật vất vả mới rút khỏi hiện trường, anh ta bước vào cổng của cục điều tra liền bị gọi đến một cuộc họp.
“Số người chết trong nhà trọ Trúc Mộng là 75, 16 người bị thương nặng và 32 người bị thương nhẹ.” Giang kỳ chiếu danh sách lên màn hình lớn: “Đây là danh sách thống kê hiện tại, 90% trong số người trong đó là cư dân chung cư, còn lại là người tạm thời ở chung cư.”
“Ngoài ra, 7 người đã chết được tìm thấy xung quanh chung cư Trúc Mộng, tất cả họ đều là những người chơi đã vào phó bản lần này.”
Giang Kỳ chưa làm báo cáo chi tiết về phó bản tử vong, nhưng lúc này, vấn đề ở chung cư Trúc Mộng cần được ưu tiên giải quyết, vì vậy anh ta chỉ nói qua về phó bản tử vong.
“Chất nổ đã được xác định, nó không phải là vật phẩm hiện thực.” Giang Kỳ chiếu một bức ảnh khác, đó là một vật thể hình tròn bị cháy sém, không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu.
Nhưng Giang Kỳ nói một cách chắc chắn: “Đây là đạo cụ trò chơi, trước mắt vẫn chưa tìm ra ai đã đặt nó. Tuy nhiên, giám sát xung quanh đã bắt được một số kẻ tình nghi, đang tiến hành điều tra.”
Thư An Dịch đợi Giang Kỳ nói xong, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống: “Mật độ dân cư xung quanh chung cư Trúc Mộng đông đúc, chúng ta phải làm tốt công tác tư tưởng cho cư dân xung quanh, đừng để chuyện này tiếp tục lan truyền… Vấn đề khu vực ô nhiễm, trước hết đừng để người bình thường biết, sẽ gây khủng loạn lớn hơn, với cơ cấu nhân sự hiện tại của chúng ta không đủ để đối phó với nhiều chuyện đột nhiên phát sinh.”
Thư An Dịch cũng không nhiều lời, sau khi sắp xếp công việc xong, liền để những người còn lại giải tán.
Giang Kỳ, Độ Hạ và Nghiêm Nguyên Thanh ở lại mở một cuộc họp nhỏ.
Nghiêm Nguyên Thanh: “Phó cục trưởng, chúng tôi vừa tra được đến chung cư Trúc Mộng thì chung cư phát nổ, tôi nghĩ nhất định phải có người đứng sau vụ này.”
Thư An Dịch gật đầu: “Chuyện ở chung cư Trúc Mộng quả thực rất kỳ lạ, giao cho các cậu điều tra.”
Đợi thảo luận xong vấn đề chung cư Trúc Mộng, Thư An Dịch mới nhắc đến chuyện phó bản tử vong.
“Người chơi 0101, các cậu có phát hiện gì không?” Người chơi vượt qua phó bản lần này chỉ là hai người chơi vô danh, hẳn là rất dễ đoán.
Giang Kỳ gật đầu: “Nhưng mà đối phương dùng tên giả và luôn đeo khẩu trang nên không dễ tra… Tuy nhiên, tôi đề nghị tạm thời không nên kiểm tra cô ấy, cô ấy chắc là sẽ chủ động liên hệ với tôi.”
Thư An Dịch: “Ồ?”
Giang Kỳ đưa ra lý do hết sức bá đạo: “Cô ấy nói là muốn đi học.”
Thư An Dịch: “???” Hả?
Giang Kỳ báo cáo tình hình chung trong phó bản tử vong.
Thư An Dịch đã đưa ra quyết định cuối cùng, đừng nói đến việc cô muốn đi học, thậm chí nếu cô muốn làm hiệu trưởng, họ có thể phong cho cô danh hiệu hiệu trưởng.
Sau khi họ kết thúc cuộc họp nhỏ, Thư An Dịch gọi Giang Kỳ đang chuẩn bị rời đi: “Nếu Tiểu Dư đã trở thành người chơi, cậu có thể để cô ấy vào trong cục huấn luyện, đứa trẻ đó là một hạt giống tốt, rất kiên trì.”
Giang Kỳ: “Vâng.”
…
…
Sau khi Giang Kỳ xử lý xong mọi việc đã là hơn hai giờ sáng, anh ta quay lại văn phòng thì thấy Khương Dư Tuyết vẫn đang đợi ở đó.
Khương Dư Tuyết nhìn thấy anh ta đi vào, không muốn Giang Kỳ cảm thấy rằng cô đang đợi anh ta, vì vậy cô ấy tức giận giải thích: “Bọn họ không cho em đi.”
Giang Kỳ cầm lấy chìa khóa xe: “Đi thôi.”