Beta: Wendy, Sally
Đương nhiên là Ngân Tô không để cho quái vật tóc đi đạp đổ tường.
Không có Ngân Tô chống lưng, quái vật tóc cũng không dám tự đi, chỉ đành co mình lại trên người Ngân Tô làu bàu, định “cảm hóa” chủ nhân của nó.
“Mặc dù kiểm tra trị số ô nhiễm không có vấn đề nhưng quả thực vết nứt có tồn tại.” Ngân Tô nói với Độ Hạ: “E rằng vết nứt như vậy không ít.”
Độ Hạ: “…”
Vết nứt ở phần dưới đất của bức tường, nếu kiểm tra trị số ô nhiễm không có vấn đề thì ai rảnh mà đi đào đất ra xem phía dưới chứ.
Vì trị số ô nhiễm chưa từng xảy ra bất kỳ vấn đề nào trong lúc sử dụng trước đây.
Bọn họ quá ỷ lại vào việc kiểm tra trị số ô nhiễm rồi.
Nhưng mà…
Trong Cục điều tra có người chơi sở hữu năng lực nhìn xuyên thấu, bọn họ có thể nhìn thấy trạng thái phần dưới đất của bức tường.
Người chơi có năng lực này không ít, nhưng người có thể tiến hành kiểm tra bức tường được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt kết hợp với kỹ năng thiên phú thì lại không được hai người.
Bọn họ cần kiểm tra tất cả các khu ô nhiễm đã biết hiện nay, nên có lúc mấy tháng mới có thể kiểm tra một lần.
Lần kiểm tra núi Vân Linh gần nhất là ba tháng trước, trước đó đều không có vấn đề, rất có khả năng những vết nứt này xuất hiện trong ba tháng gần đây.
Đội trưởng Lạc cũng nói trong núi thường xuyên xuất hiện chấn động trong hai tháng trở lại đây…
“Nơi có thực vật nở hoa, thực vật càng có tính tấn công.” Vu Lê Nguyệt đã xử lý vết thương trên mặt xong: “Do ô nhiễm.”
Vu Lê Nguyệt vừa dứt lời, bên tai bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh.
“Ầm ầm ——”
Âm thanh đinh tai nhức óc như muốn gột sạch từ trong rừng núi ra, mặt đất cũng bắt đầu chấn động theo.
Ngân Tô bịt tai, ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, xuyên qua tán cây um tùm, có thể nhìn thấy một ít ánh lửa.
Độ Hạ: “Là hướng doanh trại!”
“Ầm ầm ——”
Lại là một tiếng nổ.
“Doanh trại xảy ra chuyện rồi.” Vu Lê Nguyệt nhìn hai bên, lập tức đã có quyết định: “Đi về phía cửa Nam!”
“Không về doanh trại…”
“Chúng ta cách cửa Bắc quá xa, hơn nữa trở về cũng vô dụng, tình hình bất thường, bọn họ cũng sẽ rút lui thôi.” Vu Lê Nguyệt trực tiếp đi về hướng cửa Nam: “Nếu bọn họ khởi động vùng cách ly có tuyến lửa thì chúng ta đều sẽ chết ở đây. Bây giờ, điều chúng ta cần làm, là bảo đảm bản thân sống sót.”
Mặc dù chỉ có cửa Bắc núi Vân Linh là có doanh trại nhưng những cửa khác cũng có trạm nghỉ, ở đó có xe.
Rời đi theo đường cửa Nam rồi vòng về cửa Bắc sẽ an toàn hơn.
“Tô tiểu thư?” Sở trường của Độ Hạ là chấp hành mệnh lệnh, không phải suy nghĩ và đưa ra quyết định.
Nếu chỉ có một mình cô ấy thì chắc chắn không cần nghĩ cô ấy cũng chạy thẳng về doanh trại.
Anh Giang vẫn còn đang ở đó mà!
Nhưng lúc cô ấy rời khỏi doanh trại, anh Giang bảo cô ấy bảo vệ đại lão cho tốt… Tuy rằng chưa chắc là đại lão đã cần cô ấy bảo vệ.
Nhưng đây là mệnh lệnh của anh Giang.
Cô ấy không thể tự ý rời đi.
“Phải tin tưởng đội trưởng nhà cô. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy nhân viên nghiên cứu Vu nói có lý.” Ngân Tô cũng không hiểu về tình hình núi Vân Linh, không định chỉ huy bừa.
Vu Lê Nguyệt là người ở đây, cô ta hiểu về tình hình cụ thể của núi Vân Linh hơn.
Quan trọng nhất là, quả thực bọn họ cách doanh trại quá xa.
Bây giờ chạy về, nói không chừng người trong doanh trại đã rút lui hết rồi, cuối cùng lại thành hy sinh vô ích.
Hiển nhiên Vu Lê Nguyệt sẽ không thay đổi chủ kiến, cô ta đã đi được một đoạn rồi.
Trái lại Ngân Tô không động đậy, vẻ mặt như thường nhìn cô ấy.
Độ Hạ lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Giang Kỳ, sau đó nói với Ngân Tô: “Tô tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
…
…
Cửa Nam.
“Trạm nghỉ?”
Ngân Tô nhìn dây leo hoa hồng nở rực rỡ phía trước, đâu còn nhìn thấy được bóng dáng của trạm nghỉ nữa.
“Hoa hồng này tới từ đâu ra thế?” Độ Hạ khó hiểu: “Gần trạm nghỉ ở cửa Nam không có hoa hồng.”
Vu Lê Nguyệt cũng cau mày nhìn những hoa hồng này.
Ngân Tô: “Đừng quan tâm nó đến từ đâu nữa, trạm nghỉ ở vị trí nào.”
Độ Hạ lập tức chỉ vào một hướng: “Ở đó, chắc là xe đỗ trong gara bên cạnh, hi vọng chưa bị phá hủy.”
Những thực vật này sẽ phá hỏng xe, trong tình huống mất phương tiện di chuyển, bị thực vật truy đuổi, sẽ rất dễ đi lạc đường.
Chúng nó rất thông minh.
“Để tôi đi.” Độ Hạ nói: “Vừa hay kĩ năng của tôi khắc chế bọn chúng, mọi người đi về phía trước, đợi tôi ở ngã rẽ đằng trước. Năm phút, năm phút nếu tôi không xuất hiện thì mọi người cứ tiếp tục chạy về phía trước.”
“Mọi người đi trước đi.” Ngân Tô cản Độ Hạ lại: “Để tôi.”
“Tô tiểu thư…”
Ngân Tô xua tay, dáng vẻ mất kiên nhẫn không muốn nói nhiều: “Đừng lề mề.”
Độ Hạ hít một hơi, quay người kéo Vu Lê Nguyệt chạy.
Vu Lê Nguyệt: “Nhân viên điều tra Độ, cô xác định là cứ bỏ lại cô ta như thế à?”
“Đại… Tô tiểu thư không sao đâu.” Phó bản tử vong còn vượt qua được, chút hoa cỏ này thì tính là gì so với đại lão chứ!! Chắc chắn là đại lão có thể!!
Vu Lê Nguyệt: “…”
Ngân Tô đứng tại chỗ, đợi không nhìn thấy hai người đó nữa, ném quái vật tóc đang quẩy trong đầu cô vào trong hoa hồng: “Đừng có bíp bíp nữa, ăn đi!”
Quái vật tóc rơi vào trong bụi hoa hồng, sau hai tiếng ô a, rất nhanh liền biến mất vào trong bụi hoa hồng đang run rẩy.
Ngân Tô đi về phía trước một bước, ai ngờ chỉ một bước này, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Cô đứng trên một con phố dài.
Con phố nằm trong ánh hào quang màu đỏ cam, hoa hồng màu sắc khác nhau leo đầy tường hai bên con phố, mùi thơm ngào ngạt thấp thoáng trong không khí.
Trên con phố náo nhiệt, hai bên đều là gian hàng, trên gian hàng không có mặt hàng nào khác, chỉ có hoa hồng.
Đều là bán hoa.
Ngân Tô phát hiện trước mặt mình cũng có một gian hàng nhỏ, bên trên bày một vài bông hoa hồng, nhưng tình trạng không tốt cho lắm.
“Thương nhân hoa hồng tới rồi!”
“Bọn họ đã mang tới giống mới chưa?”
“Mau đi xem thử coi!!”
Người trên đường lao như điên về một hướng nào đó giống như là được triệu hồi vậy.
Con phố dài náo nhiệt ngay lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại lác đác vài thương nhân và người đi đường.
“Cô gái, sao cháu không đi xem thử?”
Ngân Tô quay đầu thì nhìn thấy một bà lão đội khăn hoa trên đầu, mặc quần áo giản dị, bà ta chỉ có một cái chân.
Bà lão đang cười híp mắt nhìn cô.
“Đi thử vận may chút đi, có lẽ cháu có thể lấy được hạt giống tốt hơn từ chỗ thương nhân hoa hồng, trồng được hoa hồng có chất lượng tốt, chỉ cần cháu chịu trả giá cao.”
Trong nụ cười của bà lão, dường như có thêm một chút ác ý không rõ.
“Thế sao bà không đi?” Ngân Tô nhìn hoa hồng trước mặt bà lão chẳng khác gì so với hoa hồng trên gian hàng của cô, đầu hoa nhỏ, màu sắc xấu, héo quắt ra: “Là do chân bà không tiện, chạy không lại bọn họ hả?”
Nụ cười của bà lão cứng đờ, sau đó lắc lắc đầu giống như là bất đắc dĩ: “Đứa trẻ này, bà là muốn tốt cho cháu thôi, sao cháu lại không biết tốt xấu như vậy.”
Ngân Tô học theo giọng điệu của bà ta: “Cháu cũng là muốn tốt cho bà thôi, tuổi tác bà đã lớn chừng này rồi còn chưa trồng ra hoa hồng có chất lượng tốt, sao bà lại không biết tốt xấu như vậy chứ?”
Bà lão: “…”
Đoán chừng bà lão bị tức chết rồi, trực tiếp quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Ngân Tô quan sát con phố dài một lần nữa, chắc hẳn nơi này là lãnh địa của quái vật rồi.