Beta: Dilys
“Lúc chúng tôi xuống dưới thì đã thấy cô ấy đã đứng trước cửa tòa nhà 44 rồi nên chắc là vậy.” Người chơi Giáp vừa giao chiến với Ngân Tô nói: “Chẳng qua hình như là đầu óc của cô ta có chút vấn đề.”
Người chơi tòa nhà số 42 nghe thấy mấy chữ đầu óc có vấn đề thì không hiểu sao lại nhớ tới chuyện tối qua.
Chuyện tối qua… Cũng không giống việc mà người đầu óc bình thường có thể làm ra được.
“Tòa bên kia của mấy người còn có người chơi khác không?”
Một tòa nhà được phân khoảng 2-4 người chơi, diệt trừ hai người chơi trước mặt này…
Người chơi Ất: “Giờ còn chưa xuất hiện… Hẳn là hết rồi? Mấy ngày trước chúng tôi cũng chưa từng gặp người chơi khác.”
Người chơi ở tòa 42 liếc nhìn nhau.
Không biết họ trao đổi những gì qua ánh mắt mà một thanh niên nhuộm tóc xanh trong đó đột nhiên chạy về phía Ngân Tô.
Thanh niên tóc xanh chạy rất nhanh, gần như là lao tới trước mặt cô, đánh giá cô bằng ánh mắt kỳ quái.
“Sao vậy? Hẹn đánh nhau à?”
“Hẹn đánh nhau?” Thanh niên tóc xanh xua tay: “Không không không, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi.”
Thanh niên cũng coi như lịch sư, Ngân Tô liếc cậu ta một cái, lời ít mà ý nhiều: “Hỏi.”
“Người tối qua có phải là cô không? Cái biển đèn ấy.”
“Là tôi.”
Thanh niên tóc xanh khẽ hít một hơi, đáy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cậu ta không ngờ người chơi đó là nữ…
Lại còn là một cô gái trông rất trẻ tuổi như này!
“Có vấn đề gì không?”
“… Không, tôi chỉ muốn hỏi một chút, những con quái vật đó… Đi đâu rồi?”
Cậu ta trông chừng cả đêm, cô không chỉ không có việc gì mà đám quái vật kia còn không rời đi.
Cậu ta tận mắt nhìn thấy quái vật ở các tòa nhà khác đi lên rồi rời đi…
Cho nên quái vật không thể ở lại tòa nhà số 44 được.
Thanh niên tóc xanh rất tò mò những con quái vật đó đã đi đâu hết rồi.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Tò… Tò mò.” Lông xanh thanh niên không hiểu sao lại nói lắp.
Ngân Tô mím môi cười: “Nói không chừng đã bị tôi ăn hết rồi đấy.”
“???”
Thanh niên tóc xanh bị câu trả lời này làm cho ngơ người, một lúc sau mới lên tiếng: “Vậy… Cô muốn gia nhập với chúng tôi không?”
Cậu ta chỉ vào đội ngũ của mình ở bên kia.
Đội ngũ của thanh niên tóc xanh tổng cộng có năm người, trông rất có kinh nghiệm, bọn họ đang nhìn về phía bên này.
Rõ ràng thanh niên tóc xanh là người phát ngôn mà bọn họ đẩy ra.
Tuy bọn họ không quen Ngân Tô nhưng ở trong trò chơi, việc tìm kiếm đồng đội mạnh mẽ để hợp tác là điều bình thường.
Ngân Tô nhã nhặn từ chối: “Không cần.”
Thanh niên tóc xanh bị từ chối thì cũng không nản lòng, ngược lại còn cố gắng thuyết phục cô: “Phó bản này có nhiều người chơi như vậy, còn phải kiếm điểm tích lũy, có đồng đội sẽ tốt đỡ một chút…”
Ngân Tô thấy thanh niên tóc xanh chưa chịu từ bỏ ý định thì chợt nói một câu: “Nhưng tôi thích nhất là lấy đồng đội ra tế trời, mấy người… Chỉ có nhiêu đây, không đủ giết.”
Thanh niên tóc xanh: “!!!”
Những lời này của Ngân Tô đã dập tắt lòng nhiệt tình của thanh niên, cậu ta cẩn thận đi từng bước, trở lại đội của mình.
Ngân Tô không ở lại chỗ này, đi về phía siêu thị.
***
***
Khu chung cư không có NPC, càng ngày càng nhiều người chơi xuất hiện, phần lớn đều tụ tập tại một quảng trường nhỏ ở trung tâm khu chung cư.
Khu chung cư yên tĩnh, chỉ còn quảng trường nhỏ là có thanh âm.
Người chơi lục tục đến, đây là lần đầu tiên nhiều người chơi tụ tập lại với nhau như vậy từ khi phó bản này bắt đầu.
Không phải là bọn họ muốn tụ tập lại mà chẳng qua là nếu mọi người đều ở chỗ này thì tập thể người chơi càng lớn sẽ càng an toàn hơn.
Bọn họ muốn bổ sung thêm manh mối từ những người khác.
“Những NPC đó đều ở trong nhà phải không?”
“Những quái vật tối qua sẽ không lây nhiễm bọn họ đấy chứ?”
“NPC không ra ngoài, chẳng lẽ chúng ta phải giết tới tận cửa nhà họ để kiếm điểm tích lũy sao?”
“Bọn họ không thể không ra ngoài.”
“Mọi người đang có bao nhiêu điểm tích lũy rồi?”
Không ai trả lời câu hỏi này.
Có người chơi nói một câu: “Theo số lượng NPC tử vong, hiện tại người chơi cũng không có nhiều điểm tích lũy lắm, mọi người không cần căng thẳng như vậy. Hơn nữa rốt cuộc điểm tích lũy có tác dụng gì, chúng ta vẫn còn chưa biết.”
“Điểm tích lũy chắc chắn liên quan tới việc qua ải, nói không chừng là xếp hạng qua ải…”
“Vậy cũng được à?” Người chơi ít kinh nghiệm vượt phó bản kinh ngạc.
“Quả thực có thể là loại hình thức trốn giết sinh tồn này, chỉ là phải tìm được chìa khóa qua ải, điểm tích lũy thì không quan trọng lắm.”
“Chìa khóa vượt ải của loại này phó bản này làm gì dễ tìm như vậy, còn không bằng trực tiếp lấy thứ hạng cao cho an toàn.”
Phó bản loại trốn giết sinh tồn này rất hợp với kiểu người chơi đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Dù sao chỉ cần giết đến khi phó bản kết thúc là được.
“Này… Mọi người không thấy rất đói sao?”
“Đói chứ, hôm nay ông đây ăn hết ba thùng mì gói, bốn ổ bánh mì, còn uống thêm hai bình sữa bò mới tạm thấy no đấy.”
“Tôi cũng rất đói…”
“Tôi không thấy ai nói gì nên tưởng mọi người không đói chứ, vậy nên tất cả người chơi đều bị ô nhiễm sao?”
Tất cả người chơi đều thấy đói khát một cách bất thường.
Chỉ là khác ở mức độ đói, có người ăn nhiều hơn hôm qua một chút, nhưng có người lại ăn gấp bội.
Bọn họ thảo luận một chút, mấy ngày trước có người chơi thậm chí còn chưa đi đâu nên không thể bị ô nhiễm ở chỗ khác được.
“Mẹ nó, mới ngày thứ ba mà phó bản đã tung Debuff cho toàn bộ người chơi rồi, con mẹ nó đê tiện vãi…”
“… Mọi người đều có đồ ăn dự trữ nhỉ?”
Vừa nghe thấy vậy, cả quảng trường nhỏ bỗng yên tĩnh lại.
Đa số người chơi đều nghĩ cách tích trữ đồ ăn.
Nhưng bọn họ không dự đoán được ngày thứ ba phó bản lại tung Debuff cho tất cả người chơi nên rất có thể là lượng đồ ăn tích trữ sẽ không đủ.
Bọn họ cần nhiều đồ ăn hơn nữa…
Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, tất cả người chơi đột nhiên chạy tới siêu thị.
Có người chơi sợ siêu thị quá nhiều người nên chọn những cửa hàng tiện lợi khác ở khu chung cư.
***
***
Buổi sáng tự nhiên thấy đói một cách khó hiểu nên Ngân Tô cảm thấy phải chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, thế là cô đi thẳng tới siêu thị.
Cửa siêu thị bị phá hư, mặt đất toàn rác là rác.
Ngân Tô tiến vào thì phát hiện trong siêu thị đã có mười mấy người chơi.
Nhóm người này thấy cô vào thì tỏ ra đề phòng nhưng không hề dừng lại động tác, nhanh chóng tìm kiếm đồ trên kệ để hàng.
Nhưng đồ ở siêu thị cũng không nhiều, như thể đã bị cướp sạch vào tối hôm qua.
Hỗn loạn, trống không.
Đặc biệt là thực phẩm, gần như không thứ gì may mắn thoát khỏi, ngay cả loại cần phải nấu như mì sợi không để lại.
Xem ra không phải chỉ mình cô bị ô nhiễm, cảm nhận thấy đói bụng.
Đây là một đợt Debuff tập thể, là cái loại tự phát động khi đến thời gian.
Ngân Tô cảm thấy người chơi đang bị phó bản này dẫn đi sai hướng.
Hai ngày đầu người chơi tiến vào rất an toàn, không có quy tắc tử vong, không có NPC hở ra là muốn lấy mạng bọn họ.
Mà người chơi phát hiện đa số cư dân nơi này đều không bình thường, lại thêm manh mối chứng minh trước đó bọn họ không phải như thế.
Cho nên trọng điểm điều tra của người chơi là tại sao những cư dân này lại trở nên bất thường như vậy.
Đây là một phó bản trốn giết sinh tồn nên trước tiên bọn họ cần phải dự trữ một lượng lớn thức ăn.
Quả thật đa số người chơi đều dự trữ thức ăn nhưng do thời kỳ đầu phó bản khá nhẹ nhàng nên khiến cho bọn họ dự trữ theo lượng bình thường, cho dù bị nhốt đến ngày cuối cùng cũng đủ để chống đỡ.
Nhưng không ai ngờ phó bản lại hạ độc thủ một cách bỉ ổi như thế, trữ lượng thức ăn còn thiếu rất nhiều.