Beta: Alva
Khương Dư Tuyết nghe thấy giọng của Ngân Tô, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, yết hầu khẽ chuyển động, lắp bắp nói: “Chị… Em… Em muốn hỏi một chút, trong phòng chị có dịch dinh dưỡng không? Chúng em không tìm được.”
Nói đến phần sau, giọng của Khương Dư Tuyết mới dần bình tĩnh lưu loát trở lại.
“Bị bạn cùng phòng có tật xấu thích trộm đồ của người khác lấy rồi chứ sao.” Ngân Tô lại rất tốt bụng giải đáp vấn đề của cô ấy.
“…”
Khi vào phòng, Khương Dư Tuyết không thấy bạn cùng phòng của cô ấy đâu nhưng quả thực trên cửa phòng có dán một cái tên khác.
Ngân Tô trở về phòng trước nên bạn cùng phòng của cô trộm đồ xong nhưng chưa kịp ra ngoài, hai bên đều rất xui xẻo đụng phải nhau.
Khương Dư Tuyết hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi thì lại vội vàng nín thở, lễ phép nói cảm ơn: “Em cảm ơn chị.”
“Đừng khách sáo.”
Khương Dư Tuyết nói lời cảm ơn xong thì cũng không nói thêm gì nữa, kéo nữ sinh mặt tròn vẫn còn đang buồn nôn rời đi.
Nữ sinh mặt tròn kia chính là người đã trước đó đã đưa Khương Dư Tuyết về chung cư —— Ngư Hàm Tú.
Ngư Hàm Tú bị mùi máu k1ch thích đến hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không thể thấy rõ được tình huống cụ thể trong phòng nhưng bây giờ dù đã rời khỏi chỗ kia, cô ấy vẫn có cảm giác như mùi hương kia đang quanh quẩn bên đầu mũi.
“Cô ấy… Cô ấy làm gì trong phòng vậy?” Ngư Hàm Tú cố chịu đựng cơn buồn nôn, run lẩy bẩy hỏi Khương Dư Tuyết.
Khương Dư Tuyết đã chuẩn bị rất nhiều vì để vào được trò chơi, cô ấy không chỉ tiếp nhận các bài huấn luyện kỹ năng chuyên nghiệp mà còn huấn luyện tâm lý cùng với tập nhìn những cảnh tượng buồn nôn có thể sẽ phải thấy trong trò chơi nên tâm lý cô ấy vững hơn Ngư Hàm Tú nhiều: “Cậu không nên biết thì tốt hơn.”
Ngư Hàm Tú nghe thấy Khương Dư Tuyết nói vậy thì vội vàng ngậm miệng lại.
Phòng của Khương Dư Tuyết là 1306, Ngư Hàm Tú là 1319.
Khương Dư Tuyết kéo Ngư Hàm Tú vào trong phòng cô ấy, bạn cùng phòng của cô ấy vẫn chưa về phòng, Khương Dư Tuyết nhìn căn phòng: “Chúng ta lục soát phòng này một lần xem có thể tìm được manh mối với dịch dinh dưỡng hay không, lát nữa qua phòng cậu.”
“Ừ…”
Ngư Hàm Tú không biết phải tìm manh mối gì nhưng Khương Du Tuyết bảo cô ấy lục soát nên cô ấy lục soát.
Ngư Hàm Tú bước vào trò chơi trong trạng thái hoàn toàn lơ mơ không biết gì, giống với phần lớn người chơi mới, sự sợ hãi, hoảng hốt xâm chiếm tinh thần cô ấy.
Mãi cho đến khi cô ấy gặp được Khương Dư Tuyết…
Lúc trước Khương Dư Tuyết đưa cô ấy về nhà, sau đó lại còn giúp cô ấy mua thuốc, ai ngờ lại có thể gặp được cô ấy trong trò chơi, sau đó hai người họ cùng nhau hành động.
Nhưng Ngư Hàm Tú lại cảm thấy có vẻ như Khương Dư Tuyết đang trốn tránh ai đó…
“Dư Dư, tại sao chúng ta lại cùng bị kéo vào trong trò chơi vậy?” Có thể là dó có bạn học mình quen đi cùng nên Ngư Hàm Tú đã dần dần bình phục lại và có thể suy luận rồi.
Khương Dư Tuyết vừa mới lật đệm lên, nghe thấy Ngư Hàm Tú nói vậy thì hơi cau mày, “Tớ không rõ lắm. Không phải cậu vừa mới nói là có nhìn thấy mặt vài người quen sao?”
“…Ừ, đều là những hàng xóm trong chung cư…” Ở cùng một chung cư, làm hàng xóm với nhau nên ra ra vào vào kiểu gì cũng thường xuyên gặp mặt nhau: “Tớ nhớ rõ mặt của bọn họ.”
Kiến thức lý luận thì Khương Dư Tuyết biết không ít nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn nên cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Phó bản này rất kỳ quái.”
Theo lý thuyết thì đây cùng là phó bản tân thủ, nhưng dựa theo thống kê thì phó bản đầu tiên dành cho người chơi mới căn bản sẽ không vượt quá 10 người mà số người của phó bản này lại quá nhiều, kỳ quái hơn là gần như toàn bộ người chơi đều đến từ cùng một vùng.
Nhưng mà… Một người chơi như anh trai cô ấy tại sao lại xuất hiện ở phó bản tân thủ?
Khương Dư Tuyết nghĩ có nên đi tìm Giang Kỳ hay không nhưng lại nhanh chóng đè suy nghĩ này xuống. Cô ấy không muốn bị Giang Kỳ giễu cợt.
Hơn nữa đi tìm anh ấy vào lúc này thì chẳng phải anh ấy sẽ càng kinh thường mình, cảm thấy mình tiến vào trò chơi chỉ có con đường chết thôi sao.
Giọng của Ngư Hàm Tú có chút e sợ: “Vậy chúng ta có thể ra ngoài được không?”
“Có thể.”
Khương Dư Tuyết không chút chần chờ, chắc nịch đáp lại Ngư Hàm Tú.
“Chúng ta nhất định sẽ ra khỏi phó bản này.”
Ngư Hàm Tú như được cô ấy khích lệ, vẻ mặt cũng dần trở nên kiên định: “Ừ.”
Khương Dư Tuyết lại nhắc nhở Ngư Hàm Tú một câu: “Đừng gọi tớ là Dư Dư, gọi tớ là Tiểu Vân, Ngư Tiểu Vân.”
“Được…”
***
***
Ngân Tô thay quần áo rồi mở cửa ra, trên hành lang có vài người chơi, có người thì xúm lại nói chuyện, còn có người di chuyển quanh hành lang quan sát.
“Này… Trong phòng cô có dịch dinh dưỡng không?” Có người nhìn thấy ‘idol giới trẻ’ mở cửa thì đánh bạo hỏi một câu.
Ngân Tô liếc nhìn người kia một cái, lạnh nhạt nói: “Không có.”
“Cô ấy cũng không có…”
“Xem ra là đều không có thật rồi.”
“Chẳng lẽ bọn họ lừa chúng ta?”
Trong tiếng bàn luận xôn xao Ngân Tô đóng cửa lại, ôm chậu hoa dưới sự nghi ngờ, kiêng dè soi mói của vài người chơi bước chân nhanh chóng rời khỏi tầng này.
Khi Ngân Tô đi thang máy xuống dưới cũng gặp phải vài người chơi. Nhìn thấy cô ở trong thang máy, động tác bước vào của bọn họ đồng loạt dừng lại, cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn cái gì? Tôi đâu có ăn mấy người.” Ngân Tô không chút e dè đón nhận ánh mắt của bọn họ, “Có vào không?”
Người chơi: “…”
Hồi nãy cô đã làm cái gì mà bản thân cô cũng không biết sao?
Rõ ràng những người chơi này đều cảm thấy Ngân Tô hơi điên, không muốn đi vào, động tác nhất trí đồng loạt nghiêng đầu, nhìn xuống đất, nhìn trần nhà, nhìn tường nhưng không nhìn cô.
“Haizz.” Ngân Tô nhấn nút đóng cửa.
Những lần sau đó những người chơi cô gặp phải đều hành động giống y như vậy. Cuối cùng có vài người chơi có kinh nghiệm gan lớn bước vào thang máy. Nhưng bọn họ cũng không nói chuyện với Ngân Tô mà chỉ thì thầm trao đổi về tình huống dịch dinh dưỡng biến mất.
Rõ ràng việc dinh dưỡng biến mất không phải chỉ có một người bị mà tất cả dịch dinh dưỡng phát cho người chơi đều biến mất.
Công ty thực sự rất chó, bên ngoài thì nói cung cấp dịch dinh dưỡng mà kết quả mới quay đầu bị “bạn cùng phòng” trộm mất.
Có khi tìm bọn họ đòi cũng chỉ nhận lại được một câu: Chúng tôi đã đặt dịch dinh dưỡng vào từng phòng rồi, còn sau đó thế nào bọn họ không chịu trách nhiệm.
Mấy người chơi kia đi thang máy xuống tầng 4, Ngân Tô nhân cơ hội quét mắt nhìn, bên ngoài có rất nhiều người chơi, có lẽ phần lớn người chơi đều muốn xác định phương pháp thu hoạch dịch dinh dưỡng trước.
Ngân Tô đi một mạch xuống tầng hai, lúc này ở tầng hai đến một người chơi cũng không có, ngoại trừ bàn ăn và ghế ra thì không nhìn thấy bất kỳ một loài sinh vật sống nào khác.
Ngân Tô bước đến phòng bếp, ngó đầu qua cửa sổ nhìn thức ăn bên trong.
Bên trong có người, có một đầu bếp đang chiên gì đó, mùi tỏa ra rất thơm.
Có hai bác gái đang đứng bên đó, thấy có người đột nhiên thò đầu vào thì đều bị giật mình nhưng hai bác gái đó vẫn nhanh chóng để lộ ra vẻ mặt hòa ái dễ gần: “Cháu gái trông lạ mặt ghê ha, mới tới đúng không? Xuống đây là đói rồi muốn ăn cơm hả?”
Ngân Tô đặt chậu hoa đặt lên bàn, cực kỳ lễ phép nói: “Cháu chào dì ạ, cháu muốn tìm một chậu hoa thật đẹp ạ.”
“???” Cái gì? Chậu hoa? Ở đây lấy đâu ra chậu hoa?
Ánh mắt Ngân Tô đảo hai vòng, dừng lại ở một chỗ: “Cái kia cũng không tệ, có thể cho cháu được không ạ?”
Ngân Tô chỉ vào một cái bát sứ sâu đặt trên kệ phía sau bọn họ, bát sứ trắng có hoa văn, trông đẹp hơn cái chậu xám xịt trong tay cô nhiều.
Nghe vậy, bác gái Giáp chẳng hiểu gì hết liếc nhìn bác gái Ất, cuối cùng vẫn lấy cái bát kia tới: “Cái này đúng không?”
“Đúng đúng đúng.” Ngân Tô nhận lấy cái bát, chân thành khen bác gái: “Dì à, dì thật là tốt bụng.”