Mục lục
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Fang

Beta: Dilys

“Sột soạt sột soạt…”

Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có tiếng rễ cây vặn vẹo di chuyển cùng cùng với  tiếng khóc nghẹn ngào của Ngư Hàm Tú vang lên giống như giải tỏa sự thống khổ, lại giống như nói lên sự tuyệt vọng bất lực.

Rễ cây xung quanh đã ngăn bọn họ lại, Khương Dư Tuyết không thể không đến gần cô ta hơn.

Ngư Hàm Tú dùng sức nắm chặt tay Khương Dư Tuyết, giống như nắm lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng.

Khương Dư Tuyết giơ tay ôm lấy cô ta, lại sờ thấy vô số thân rễ sau lưng cô ta nối liền với rễ cây, cô ấy bèn nghiêng người khẽ nói: “Đừng sợ.”

Ngư Hàm Tú dựa vào bả vai Khương Dư Tuyết, cảm nhận được sự ấm áp trên người cô ấy, giọng nói khe khẽ lẩm bẩm: “Dư Dư…”

Thắt lưng Khương Dư Tuyết bỗng nhiên siết chặt, theo bản năng cô ấy muốn nhìn xuống thắt lưng, nhưng lại bị Ngư Hàm Tú ấn lại, tay chân bị cuốn chặt cùng lúc.

“… Cậu nên sống tiếp.”

Cơ thể Khương Dư Tuyết đột nhiên bay lên, một cái lỗ trên rễ cây phía trên đầu cô bị xé toạc bởi một lực mạnh cùng với một tia sét, ánh sáng từ khe hở tràn xuống và rơi xuống trên người Khương Dư Tuyết.

“Kẻ phản bội! Cô là kẻ phản bội!!” Không biết tiếng la hét chói tai quái dị từ nơi nào truyền tới, vang lên khắp bốn phương tám hướng, mọi nơi mọi chỗ.

Trong tiếng la hét, Khương Dư Tuyết bị ném lên không trung.

“Dư Dư!!” Giọng nói của Độ Hạ xuyên qua tiếng la hét, Khương Dư Tuyết được người đỡ lấy.

Cô ấy cúi đầu nhìn xuống dưới, rễ cây bị xé ra đang khép lại. Dây mây mềm mại sinh trưởng ra trên người Ngư Hàm Tú rơi xuống, bị rễ cây bổ nhào vào thắt đứt.

Cơ thể đã dị hóa một nửa bị vô số rễ cây quấn lấy.

Ngư Hàm Tú ngẩng đầu nhìn cô ấy, dường như muốn khắc dáng vẻ của cô ấy vào trong lòng, lúc rễ cây leo lên cổ cô ta, cô ta chậm rãi nở một nụ cười.

Trăng sáng không nên rơi xuống vực thẳm.





Tất cả chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi trong khoảng thời gian mấy giây, rễ cây bị một lực thô bạo xé ra khép lại lần nữa.

Độ Hạ thả Khương Dư Tuyết lên mặt đất, Khương Dư Tuyết đờ đẫn nhìn đám rễ cây đan xen vào nhau, không nói không rằng.

“Chị Hạ, có phải em không đủ nỗ lực không?”

Ngân Tô và Giang Kỳ đi qua thì nghe thấy câu nói này của Khương Dư Tuyết, thiếu nữ mười bảy tuổi còn non nớt, rất bình tĩnh hỏi câu này, giống như nhìn lại chỗ thiếu sót của mình sau cuộc chiến, chỉ có hốc mắt ửng đỏ chứng tỏ sự yếu đuối của cô ấy.

“Dư Dư…” Nội tâm Độ Hạ bối rối lo lắng, không biết nên nói gì vào lúc này mới tốt, may mà cô ấy nhìn thấy Nghiêm Nguyên Thanh và Giang Kỳ, lập tức ra hiệu bọn họ mau tới tiếp tay giúp cô ấy.

Giang Kỳ trầm mặc tiến lên, ôm thiếu nữ vào trong lòng: “Muốn khóc thì khóc đi.”





Ngân Tô đứng ở vị trí xa một chút, dựa vào rễ cây nhìn, Ly Khương và Nhiếp Văn Thạch lần lượt đứng ở hai bên của cô.

Còn có mấy NPC bị buộc xích ngồi chồm hổm trên đất.

Không biết tại sao mà Ly Khương cũng rơi nước mắt ào ào: “Nhìn người quen chết trước mặt mình là chuyện rất tàn nhẫn.”

Ngân Tô không có trải nghiệm này: “…”

Nhiếp Văn Thạch thận trọng đáp lời: “Nhưng chỉ cần tiến vào trò chơi, mỗi người đều phải trải qua cửa ải này, đau muộn không bằng đau sớm, trải qua càng sớm càng có thể hiểu rõ sự tàn nhẫn của trò chơi, có thể tiếp tục sống tốt hơn.”

Ly Khương đồng tình với lời nói của Nhiếp Văn Thạch, gật gật đầu: “Hẳn là cô ấy có thể chống đỡ… Lúc trước tôi thấy cô ấy dường như cũng khá điềm đạm.”

Ngân Tô không có kinh nghiệm có thể giao lưu, cảm thấy mình lạc quẻ với bọn họ, ôm chậu hoa duy trì trầm mặc.

Khương Dư Tuyết không hề chìm đắm trong cảm xúc của mình, rất nhanh liền vùng ra khỏi vòng tay Giang Kỳ.

Độ Hạ bảo Khương Dư Tuyết kiểm tra hạt giống mộng tưởng của cô ấy, Khương Dư Tuyết lấy chậu hoa từ trong cặp ra.

Hạt giống mộng tưởng cô ấy nuôi trồng trông rất giống dâu tây, lúc này ủ rũ nằm bò trong chậu hoa, một bông hoa nhỏ trong đó cũng cúi đầu.

Mà thực vật trong một chậu hoa khác trong cặp đã hoàn toàn chết héo… Vì người nuôi trồng nó đã chết rồi.

Lúc này Khương Dư Tuyết mới biết hôm nay đã là ngày thứ chín rồi.

Ngày thứ tám, người chơi không làm nhiệm vụ, không tập thể dục, cũng không chấm công, nhưng cũng không xuất hiện trường hợp gì ngoài ý muốn, hiển nhiên chu kỳ thứ ba đã không giống với hai chu kỳ trước nữa.

Độ Hạ bảo Nghiêm Nguyên Thanh dùng đạo cụ khởi động bức trướng, sau khi ngăn cách ‘khứu giác’ của thực vật, đưa dịch dinh dưỡng cho Khương Dư Tuyết.

Tưới mấy bình dịch dinh dưỡng, với tốc độ mắt thường có thể thấy, chiếc lá đã héo lại dựng đứng lên.

Hôm qua dịch dinh dưỡng của Khương Dư Tuyết không đủ, Độ Hạ bảo cô ấy tưới nhiều một chút, cho đến khi bùn đất trong chậu hoa dần dần ẩm ướt mới dừng lại.

Khương Dư Tuyết: “Dưới đất có chút rễ cây chết héo rồi, em cảm thấy đám thực vật này thuộc hai luồng lực lượng, chúng nó đang tranh đoạt chất dinh dưỡng.”

Thế giới dưới đất hoàn toàn không giống với thế giới tràn đầy sức sống bên trên, rễ cây đan xen khó gỡ thắt chết lẫn nhau, rễ cây bị rút cạn chất dinh dưỡng, chạm một cái là tan nát.

Khương Dư Tuyết cảm thấy chúng nó không phải đồng loại, là vì có một số rễ cây lộ ra một chút chút màu vàng kim, hơn nữa nhỏ hơn đám rễ cây hơi tí là to như xô nước rất nhiều, nhưng lực sát thương của chúng nó lớn hơn.

“Hai luồng lực lượng…” Ngân Tô giơ tay vuốt v e thân cây bên cạnh, sau khi cái cây bị đánh dấu hỏi chấm ở đại sảnh lúc đầu bị cô chặt, sinh trưởng thành dáng vẻ này, vậy cái còn lại… Hẳn là thiếu niên nhìn thấy bên dưới.

Ngân Tô lại nhìn ngắm hạt giống mộng tưởng trong chậu hoa, chậc một tiếng, tỏ vẻ chê bai nó: “Mi đúng là đồ vô dụng, ta giúp mi gian lận rồi, mi sinh trưởng còn không hơn được chúng nó, thật sự khiến ta chạnh lòng.”

Đỉnh hạt giống mộng tưởng treo trơ trọi một bông hoa, hôm qua còn là nụ hoa, hôm nay đã nở rộ.

Lúc này nghe thấy sự chê bai của Ngân Tô, nó tức giận khép cánh hoa lại ngay.

Ngân Tô không đếm xỉa tới sự kháng nghị của nó, cười khẩy một tiếng: “Ngày mai tốt nhất là mi thành thực ra quả cho ta, nếu không…”

Hạt giống mộng tưởng: “…” Lập tức chết cho cô xem, tin hay không!!

Ly Khương: “…”

Hạt giống mộng tưởng còn có thể uy hiếp sao?





Mấy người Giang Kỳ tìm một nơi miễn cưỡng an toàn để nghỉ ngơi, hai ngày nay mọi người đều không nghỉ ngơi đàng hoàng.

Khương Dư Tuyết ngồi trong góc, nhìn chằm chằm chậu hoa trước mặt, tâm trạng có chút suy sụp.

Ly Khương và Nhiếp Văn Thạch đều ở đây, nhưng không biết Ngân Tô đi đâu rồi, hỏi hai người đó, động tác hai người đều là lắc đầu, nói rằng bọn họ cũng quay đầu một cái thì phát hiện không thấy Ngân Tô nữa.

Nhiếp Văn Thạch chỉ ước gì biến thành đồ trang sức, đeo trên người Ngân Tô, làm gì có chuyện chủ động tách khỏi cô.

Chắc chắn là Ngân Tô chủ động bỏ rơi bọn họ mà đi rồi.

Không thấy bóng dáng Ngân Tô, đợi cô trở về đã là khoảng bảy giờ bốn mươi phút tối.

“Tôi khuyên mọi người g iết chết NPC.” Ngân Tô tiến vào liền nói câu này.

Người khác bị làm cho sững sờ bởi câu nói đột nhiên nhảy ra của Ngân Tô, Giang Kỳ bình tĩnh hỏi: “Tô tiểu thư, cô phát hiện ra cái gì rồi?”

Ngân Tô ném ba nắm giấy dính đầy bùn đất đã bị ăn mòn ra.

Giang Kỳ nhặt lên mở ra, bên trên có chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Người bị đào thải sẽ chết ngay lập tức, không trốn nổi, ai cũng không trốn nổi, không được bị đào thải!”

“Cầu nguyện, phải cầu nguyện!!”

“Đừng cầu nguyện với cậu ta!!”

Sau khi bị đào thải sẽ chết ngay lập tức… Vậy ngày cuối cùng sẽ không còn cách lợi dụng máu của NPC nữa.

“Đây là quy tắc từ đâu tới?” Người chơi của phó bản này nhiều, quy tắc nên xuất hiện thì sớm đã xuất hiện rồi.

“Đây không phải quy tắc.” Ngân Tô nói một cách tùy tiện: “Tôi đào thấy ở chậu hoa ở tầng một.”

Tầng một… Chậu hoa?

Cô đi xuống tầng một rồi!?

Mọi người kinh ngạc vì sự nhận thức này, sau đó là nghi hoặc nhiều hơn, đang yên đang lành sao cô lại nghĩ tới việc đào chậu hoa ở tầng một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK