Beta: Dilys, Yan
“Phố Tây… Sống ở phố Tây, chỉ có linh mục sống ở đó, cô đi xem là biết nhà nào.”
Phố Tây…
Ngân Tô đã từng tới đó, nơi đó cũng là khu nhà ở, nhưng bị bỏ hoang triệt để.
Cô biết đại khái linh mục ở nhà nào rồi.
Ngân Tô hỏi xong vấn đề mình muốn biết, còn động viên người hầu cố lên: “Sau này hãy làm việc cho tốt, hi vọng cô lợi hại hơn bọn họ, trở thành một quản gia ưu tú.”
Người hầu: “…”
Ngân Tô đi ra cửa, lúc cô sắp mở cửa thì đột nhiên quay đầu: “À đúng rồi, cô ta nhờ tôi chuyển lời cho mọi người trên thị trấn.”
Người hầu rưng rưng nước mắt, cô ta ngẩng đầu nhìn Ngân Tô theo bản năng, trong tầm nhìn mơ hồ, cô gái đứng cạnh cửa với nụ cười trên môi.
Trong gian phòng u tối, dường như bóng dáng của cô gái cũng hư ảo, giống như một sự tồn tại đáng sợ không nói nên lời.
Người hầu mãi mới ú ớ được một chữ từ cổ họng: “… Ai?”
Ngân Tô chỉ cười, không hề trả lời vấn đề của cô ta, nói tiếp phần trên: “Cô ta nói “Tôi sẽ gi ết chết mấy người y như cách mấy người giết tôi”.”
Đồng tử của người hầu chậm rãi phóng to, sắc mặt vốn nhợt nhạt lại càng trở nên phờ phạc, cánh môi run rẩy đến mức méo mó.
Ngân Tô nói xong cũng không quan tâm người hầu phản ứng như thế nào, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Cô vừa mở ra thì phát hiện mấy người đứng ở cửa.
“Dọa tôi giật mình.” Ngân Tô nói thì nói như vậy, nhưng bất kể là giọng điệu hay là biểu cảm thì đều không có cảm xúc như bị dọa.
Cô chu đáo đóng cửa lại, nhìn ba người vì cô đột nhiên ra ngoài mà cảnh giác lùi về sau: “Mọi người đứng ở đây làm gì?”
Ôn Thần Hạo vừa mới nhìn thấy người hầu ngồi quỳ dưới đất, trông có vẻ chưa chết.
“Chúng tôi ở bên dưới nhìn thấy cô kéo người hầu đó, đi lên xem thử…” Ôn Thần Hạo không nói chuyện bọn họ hoài nghi cô hành hung người hầu.
Ngân Tô: “Mọi người cũng thật tốt bụng, quan tâm cả NPC.”
Ôn Thần Hạo: “…”
“Thế mọi người cứ chậm rãi quan tâm, tôi không làm phiền mọi người nữa.”
Ba người cũng không dám ngăn cản kẻ điên này, nhìn Ngân Tô đi về phía bên kia hành lang, đẩy cửa đi vào, cho đến khi cửa phòng đóng lại.
Ôn Du nặng nề thở một hơi: “Người hầu đó bị cô ta giết chưa?”
“Chưa.” Ôn Thần Hạo nói: “Lúc cửa mở anh nhìn thấy cô ta vẫn còn sống.”
“Răng rắc ——”
Cửa phòng được mở ra lần nữa.
Người hầu đỏ hoe con mắt, thấy có người bên ngoài, vội vàng cúi đầu chào: “Ania tiểu thư, mọi người đây là?”
An Vân giải thích: “Ông nội tôi vừa đi, bọn họ tới đây ở cùng tôi.”
Người hầu không hỏi tiếp: “Dạ vâng. Không có chuyện gì thì tôi đi làm việc trước đây.”
An Vân gật đầu, người hầu bước nhanh rời đi, tới phía sau thì trực tiếp bắt đầu chạy.
Đợi người hầu xuống tầng, Ôn Thần Hạo nói: “Nhân cơ hội chúng ta tìm kiếm trong biệt thự một lượt đi, xem có thể tìm thấy manh mối Wales để lại hay không.”
Sáng nay bọn họ tìm được một vài thứ, Wales là ‘nhà giàu nhất’ thị trấn, còn sống rất thọ, chắc chắn ông ta biết chuyện liên quan đến lời nguyền.
Ôn Thần Hạo cũng không bỏ lỡ thời gian thêm nữa: “Hành động thôi.”
…
…
Ngân Tô đứng cạnh cửa sổ, nhìn người hầu trông trước trông sau chạy ra cổng biệt thự, cô ta còn cố ý nhìn sang gian phòng của Ngân Tô, sau khi không phát hiện ra dị thường gì liền mở cổng biệt thự chạy mất.
Có lẽ quản gia thứ ba không biết tình hình cụ thể về nhà thờ, nhưng chắc chắn cô ta biết ‘lời nguyền’ và ‘cô ta’ là cái gì.
Chỉ là không biết người hầu đang muốn chạy trốn hay là đi thông báo cho những cư dân khác.
Ngân Tô hi vọng cô ta sẽ đi thông báo cho những cư dân khác, như vậy thì NPC trong toàn thị trấn đều sẽ bị bao phủ trong nỗi sợ ‘người đó’ sắp trở về báo thù…
Thế thì thú vị biết bao.
Cùng một thế giới, không thể chỉ có người chơi hốt hoảng lo sợ như vậy được, như thế thì thật là bất công!
Tô – người tốt siêu cấp cố gắng duy trì sự công bằng của trò chơi, cảm thấy mình vẫn nên làm gì đó, khiến NPC càng hoang mang, càng sợ hãi… Chẳng hạn như giết linh mục.
Ngân Tô lên kế hoạch xong, quyết định muộn một chút rồi đi giết linh mục.
“…” Nhưng quản gia mới chưa làm bữa trưa cho cô.
Ngân Tô có quản gia chạy mất, chỉ đành tự xuống tầng vào phòng bếp tìm chút đồ ăn.
Ngân Tô tùy tiện ăn lót dạ, lại tìm phòng chứa đồ của biệt thự, phòng chứa đồ đã bị khóa, nhưng cô có chìa khóa đòi được từ quản gia tiền nhiệm, liền nhanh chóng trực tiếp mở cửa đi vào.
Phòng chứa đồ có không ít đồ, nhưng đều là vật phẩm thông thường. Ngân Tô lục lọi một lúc, tìm được mấy cái chổi quét sơn.
Ngân Tô cầm chổi quét sơn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy An Vân và Ôn Du cũng đi ra khỏi một gian phòng.
Wales là “đầu mối” của phó bản này, chắc chắn biệt thự của ông ta có bí mật, người chơi tới tìm manh mối cũng là chuyện rất bình thường.
“Cô… Cô có chìa khóa của biệt thự?” Ôn Du nhìn thấy chùm chìa khóa trong tay Ngân Tô, tuy sợ cô nhưng vẫn bất chấp lên tiếng.
“Ừ.” Ngân Tô nhìn chìa khóa trong tay: “Với tư cách là cháu gái của Wales, có chìa khóa của biệt thự không phải là chuyện rất đỗi bình thường?”
“…”
Ôn Du nhìn An Vân theo bản năng, nghi hoặc và khó hiểu.
Cô cũng là cháu gái của Wales không phải sao? Sao lại không có chìa khóa?
Đương nhiên An Vân không có chìa khóa, nhưng cô ta suy đoán được nguồn gốc của chìa khóa, nói thầm: “Hôm qua quản gia bị cô ta đuổi ra khỏi biệt thự, hẳn là cướp từ tay quản gia.”
Cướp? Cướp của quản gia? Trực tiếp cướp? Không xảy ra chuyện gì sao? Ôn Du với dấu hỏi chấm đầy đầu: “Hay là chúng ta hỏi thử cô ta đi?”
An Vân nghĩ một lát, vẫn mở miệng nói: “Tô tiểu thư, cô có chìa khóa của phòng sách không?”
Bọn họ tìm một vòng xuống đây, phần lớn các phòng đều không có thứ gì, phòng ngủ của Wales cũng không tìm được manh mối hữu dụng.
Nơi duy nhất không mở được chính là phòng sách của Wales.
Nên bọn họ cho rằng tìm thấy chìa khóa mới có thể mở được phòng sách… Nhưng bọn họ đến cả ngôi nhà của những linh hồn – nơi đặt Wales để tìm rồi, cũng chưa tìm thấy chìa khóa.
Hai người hầu trong biệt thự cũng không thấy tung tích…
Ngôi biệt thự này dường như chỉ còn lại một cái thi thể và bọn họ.
Sau đó bọn họ gặp phải Ngân Tô đi ra khỏi phòng chứa đồ, trong tay còn cầm chùm chìa khóa.
Ngân Tô tìm trong chùm chìa khóa đó, mỗi cái chìa khóa đều khắc chữ hữu dụng để phân biệt: “Có.”
Sắc mặt Ôn Du vui mừng: “Có thể cho chúng tôi mượn dùng một lát không?”
Ngân Tô cười một cái: “Tại sao tôi phải cho mọi người mượn?”
Ôn Du: “…”
“Tô tiểu thư, chỉ cần cô bằng lòng cho chúng tôi mượn chìa khóa, chúng tôi sẽ chia sẻ manh mối tìm được trong phòng sách cho cô.” Ôn Thần Hạo từ đằng sau đi tới.
“Cái này thì tính là gì? Tôi không biết tự đi tìm?”
“…”
Chìa khóa đã ở trong tay cô, cô muốn vào phòng sách để tìm kiếm manh mối, quả thực là rất dễ dàng.
Ngay lúc Ôn Thần Hạo đang suy xét xem dùng giao dịch gì mới thuyết phục được cô thì Ngân Tô đã mở miệng trước: “Muộn chút mọi người giúp tôi một chuyện đi.”
Ôn Thần Hạo không dám tùy tiện đồng ý, ai biết chuyện của cô là chuyện gì?
Hơn nữa, cô cần sự giúp đỡ của người khác sao?
Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng mọi người, thao tác về sau càng khiến người ta sợ hãi.
Trước đây cô vẫn luôn độc lai độc vãng, hoàn toàn không để tâm đ ến những người chơi như bọn họ.
Chuyện như thế nào mà cần bọn họ giúp đỡ?