Sắc mặt nam tử hơi ngưng trọng: “Nhưng dự đoán có lẽ trễ nhất cũng chỉ đến khi chuyến đi săn kết thúc là có quyết định rồi.
Lão gia tử cố kỵ thân thể mình, sợ vạn nhất hắn bệnh nhẹ, để cho mọi người cướp đoạt binh quyền liền không tốt.”
Hoàng y nữ tử gật gật đầu: “Cho nên, đêm nay mọi người hẹn nhau ra đây, chính là để nghĩ xem có phương pháp nào có thể thúc đẩy hoàng thượng nhanh chóng đem binh phù giao cho Bát gia.”
Tông Phác tựa tiếu phi tiếu, thoáng nhìn lam y nữ tử một cái mới nói: “Ta còn tưởng rằng có người mượn cơ hội lần này để hẹn gặp Bát gia, dù sao Bát gia vừa mới tân hôn, nếu lén lút hẹn hắn…………”
Nữ tử áo lam ngẩn ra, hoàng y nữ tử đã cười mắng: “Thanh tỷ muốn hẹn Bát gia còn cần phải lấy chúng ta ra làm cớ sao? Nàng chỉ cần truyền tới một câu, Bát gia còn không lập tức chạy đến?”
Khóe môi Tông Phác giường lên, nói: “Chỉ sợ là Thanh nhi không bỏ xuống được chút thể diện này mà tự mình đi hẹn gặp Bát gia.
Trong chúng ta có người nào không biết Thanh nhi thích Bát gia cơ chứ, chỉ là không biết vì sao đến tận bây giờ vẫn không chịu tiếp nhận tình ý của Bát gia.”
Nữ tử áo lam nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn: “Hóa ra Tông đại nhân đến câu lan viện uống rượu say đến giờ còn chưa có tỉnh lại, cho nên mới ở nơi này nói năng bậy bạ.”
Nam tử cười nói: “Thanh nhi, ngươi để ý đến hắn làm cái gì! Hắn để bụng chuyện ngươi đêm nay mời tất cả mọi người tới đây mà lại bỏ mặc hắn, trong lòng không vui cho nên mới nói chút lời vô vị đả kích ngươi đó thôi.
Mọi người cũng đừng quên, trong đám người chúng ta chính là có người không mời mà tới nga.
Những lời này nếu hắn mà dám nói ra trước mặt lão Bát, chắc chắn lão Bát sẽ không tha cho hắn.”
Tông Phác cũng không giận, ngược lại cười nói, ta đúng là trong lòng không vui.
Mọi người nhất thời dở khóc dở cười, nữ tử áo lam hừ nhẹ một tiếng, nói, vì nghe nói Tông đại nhân đang nhiễm phong hàn, cho nên Thanh mới không cho ám vệ đến thông tri mời ngươi đi một chuyến, sớm biết như thế này, liền tuyệt đối không thèm lo lắng cho ngươi làm gì.
Tông Phác vốn chỉ hữu ý vô ý trêu đùa một chút, lúc này nghe Thanh nhi nói như vậy liền có chút ngập ngừng.
Sau đó rất nhanh trên mặt lại khôi phục bộ dáng cười đùa.
Hoàng y nữ tử khẽ nhìn hắn một cái.
Lục y nữ tử cười nói: “Vậy thì cũng kỳ, Thanh nhi không cho người tới thông tri, vậy sao Tông đại nhân có thể biết mà tới đây?”
“Thanh nhi không mời, nhưng Bát gia mời, ta nghĩ có lẽ là có việc cần giao đãi.”
Tông Phác cười khẽ, lập tức có chút nghi hoặc hỏi: “Nhắc đến mới nhớ, vì sao chúng ta ở đây cũng đã lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa có tới?”
Nữ tử áo lam nghe vậy, hơi hơi nhíu mi.
Mọi người cũng đồng thời ngẩn ra, Duệ vương trước nay làm việc luôn rất nghiêm cẩn, nếu hắn không thể đến tất sẽ phái người tới thông tri, hoặc là có việc bận cần trì hoãn một chút cũng sẽ cho người tới báo một tiếng.
Nhưng hiện giờ, ít nhất cũng đã qua một canh giờ mà vẫn không có chút động tĩnh nào.
…………….
Lại trôi qua thời gian vài chén trà nhỏ, nữ tử áo lam liền mạnh mẽ đóng con ngươi lại, đứng lên nói: “Duệ vương không tới, mọi người có ngồi ở đây nữa thì cũng không thể bàn bạc cái gì, dù gì vẫn còn có nhiều việc cần hỏi ý kiến của hắn, hôm nay liền giải tán ở đây thôi.
Thật thất lễ, là Thanh mời mọi người lại đây khiến mọi người mất công một chuyến rồi.”
“Thanh tỷ, không có gì đáng ngại, chúng ta vẫn là nên chờ một chút đi.” Hoàng y nữ tử nhẹ giọng nói.
Tông Phác trêu đùa: “Ngươi thì nguyện ý chờ, nhưng gia nhân chưa hẳn cũng nguyện ý.
Ngươi xem phu nhân mặt như hoa đã sắp bị đông lạnh thành cái gì rồi kia kìa.”
Lục y nữ tử giả bộ phỉ hắn một ngụm, sẵng giọng: “Đã vậy phu nhân đây liền càng muốn chờ.”
Nhưng nam tử lại hơi trầm ngâm, nói: “Kinh Hồng bên kia chắc là bận chút việc nên không qua được, vậy trước tiên giải tán thôi, sau đó ta liền phái người quan đó hỏi thăm một chút.”
Hắn nói xong nhìn về phía Tông Phác, khóe môi yếu ớt cười cười: “Nhưng thật ra tên tiểu lưu manh nhà ngươi nói đúng rồi, gia chính là đau lòng phu nhân.”
Tông Phác cười nhẹ một trận.
Nam tử lại nói: “Lão Tông, ngươi đưa tiểu Yểu về đi, ta sẽ phái người hộ tống Thanh nhi.”
Tông Phác nói: “Tiểu Yêu kia một thân võ công đầy mình, người khác gặp nàng chỉ có thể thành người bị hại mà thôi, vả lại, với cái bộ dáng kia của nàng tuyệt đối sẽ không có chuyện gặp phải cái gì bất trắc đâu nha.”
Hoàng y nữ tử cười lạnh: “Rồi rồi rồi, không phiền Đại lý tự khanh Tông đại nhân phải nhọc công hộ tống ta, tự ta đi một mình được!”
Tông Phác lại hơi hơi trầm ngâm, đi đến trước mặt nàng: “Gia nhân đã phân phó như vậy rồi, hôm nay ta liền nhọc công hộ tống ngươi một chuyến vậy.”
Hoàng y nữ tử cười ngăn lại, đang muốn mở miệng mắng người lại đột nhiên nghĩ nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Tông Phác, ngươi đưa Thanh nhi tỷ tỷ về đi.”
Nữ tử áo lam lắc đầu cười: “Tông đại nhân tiễn tiểu Yêu đi, gia nhân cùng phu nhân cũng về trước, Thanh sẽ ở chỗ này đợi một lát nữa đã.
Gia nhân không phải đã nói rồi sao, ở trong này có người của gia, còn bên ngoài là ám vệ của Duệ vương, ta ở trong này thực rất an toàn, lúc muốn rời đi cũng sẽ có ám vệ hộ tống, không có gì đáng ngại.”
Hoàng y nữ tử vẫn cảm giác thấy không ổn, còn muốn mở miệng nói cái gì thì Tông Phác đã nhìn nữ tử áo lam kia một cái, sau đó đưa tay choàng lên vai nàng nói: “Đi thôi.”
Hoàng y nữ tử vừa sợ vừa thẹn: “Tông Phác, cô nãi nãi nhà ngươi còn chưa có lấy chồng đâu, bỏ móng vuốt của nhà ngươi xuống!”
Nam tử cùng lục y nữ tử nhìn nữ tử áo lam cười cười gật đầu một cái, sau đó dẫn đầu bước qua cánh cổng vòm.
Nữ tử áo lam đưa tay xoa xoa mi tâm, nghe thanh âm Tông Phác từ phía xa xa truyền đến: “Tiểu Yêu, ngươi yên tâm đi, tuy người ta nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Tông đại ca của ngươi cho tới bây giờ vẫn không có xem ngươi là nữ tử đâu.”
“Tông Phác, ngươi đi chết đi_______”
Thanh âm của nữ tử cũng xa dần.
Nàng lúc này mới ngồi phục xuống ghế đá, đưa tay cầm lấy chén trà lúc nãy vừa uống qua, gắt gao nắm lấy.
Đây là lần đầu tiên, nàng hẹn hắn, mà hắn thì thất hẹn.
Nàng từ trước tới nay, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì phiền toái đều luôn luôn giữ bình tĩnh, nhưng lúc này, trong lòng nàng lại đột nhiên cảm giác phiền não, còn sinh ra một chút cảm giác tức giận.
*****
Duệ vương phủ.
Kiều Sở nằm ở trên giường, bên cạnh dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của người nọ vừa nằm qua, nàng nhẹ nhàng cười cười, lại đột nhiên nhớ tới cái gì liền mở miệng lên tiếng: “Cảnh tiên sinh.”
Ở tiểu tháp bên ngoài trướng, thanh âm của Cảnh Bình rất nhanh liền truyền đến: “Cảnh Bình không có ngủ, Kiều chủ tử có việc gì cần phân phó cứ nói.”
Kiều Sở nói một câu tạ ơn rồi mới đem lời nói ra.
Cảnh Bình nghe liền có chút giật mình, nhưng cũng lập tức đáp ứng.
Hắn đứng lên khỏi tiểu tháp, làm theo yêu cầu của nàng, đang lúc muốn đi trở về, trong lòng hắn lại đột nhiên nhớ tới chuyện của nhiều năm trước, lại nghĩ tới cái chuyện xưa vừa rồi nàng mới kể, hắn do dự một lúc, rốt cuộc vẫn phải hỏi: “Kiều chủ tử, thứ cho nô tài mạo muội, nhưng nô tài muốn hỏi chuyện xưa vừa rồi người mới kể, rốt cuộc là có ngụ ý gì?”
Danh Sách Chương: