Nhưng điều này sao có thể xảy ra?
Nhiều năm trước, thời điểm Thường phi thân mẫu của Duệ vương còn đang tại thế, Duệ vương lúc đó sống ở trong cung.
Mẫu thân của Lâm Linh cùng Thường phi giao tình rất tốt, khi nhập cung yết kiến Lang hoàng hậu có lúc dẫn theo Lâm Linh, Lâm Linh lúc nhỏ đúng là có hay chơi cùng Duệ vương, nhưng ngoài lần đó ra, rõ ràng là không có lần sau.
Sao Lâm Linh lại yêu thương nam tử này được?
Mà chuyện Duệ vương bị thương rốt cuộc là thật hay giả? Nếu đó là sự thật, Lâm Linh không lập tức qua đó xem thương thế của hắn trái lại vẫn tiếp tục trận đấu, thế thì Hoàng đế có vì vậy mà giận hay không? Nhưng nếu đây là kế làm loạn của Hoàng đế, vậy như thế nào mới có thể đoán đúng tâm tư của Hoàng đế?
Là hắn muốn xem thực tâm của chư nữ đối với Duệ vương, vì Duệ vương bị trọng thương mà từ bỏ trận đấu? Hay vẫn là muốn mọi người tỏ ra ý chí kiên định, không thể để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng, cuối cùng tóm lấy ván cờ này?
Nếu là lúc trước, cho dù đi tới đình trước cũng chưa chắc là người chiến thắng.
Nhưng nếu theo như lời của Lang Lâm Linh, chân tình đối với Duệ vương mới chính là đề thi chân chính của Hoàng đế, ai đối với Duệ vương hữu tình mới có thể thắng được.
Nếu là vậy, Lang Lâm Linh lúc này đang ở vị trí có lợi nhất, nàng tiến tới xem thương thế của Duệ vương, đồng nghĩa với việc từ bỏ vị trí dẫn đầu lúc này…
Kể từ đó, trừ bỏ biết được việc Duệ vương bị thương là thật hay giả còn có thể biết được tâm tư của Hoàng đế, lúc đó mới có thể phân thắng bại.
Nhưng cái này quả thật không dễ, không có chút manh mối nào để thăm dò, lúc này nên làm thế nào mới tốt đây? Mà Lang Lâm Linh ý định tựa hồ như đã quyết.
Hoàng hậu cùng Hiền vương thần sắc nghiêm trọng, Lang Lâm Linh liếc mắt nhìn nữ quan đứng bên cạnh đăng mê một cái, sau đó kéo hai người lại gần, hạ giọng nói: “Cô mẫu cùng ca ca băn khoăn những gì Lâm Linh đều hiểu.
Nhưng Lâm Linh tin tưởng ca ca nhất định cũng từng nghĩ tới, trận này phần thắng còn chưa chắc nằm trong tay Lâm Linh.
Nếu trong những người kia có hai tổ đồng thời nghĩ ra kế sách đêm đó Duệ vương đã dùng, thì cho dù chúng ta có là người đến trước cũng không thể nào thắng được.
Cho dù có liều mạng vẽ thế nào cũng tuyệt đối không thể đem so sánh với bức tranh chứa mười vạn binh mã”
Hiền vương khẽ nhíu mày: “Không tồi, đúng là ta đã lo lắng tới điểm đó, nhưng lúc này cũng không còn phương pháp nào khác, cũng chỉ có thể đánh cược là mọi người đều không nghĩ ra kế sách thần bí đó, khi ấy trận này phần thắng của ngươi vẫn là lớn nhất”
Lang Lâm Linh lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi: “Những người khác Lâm Linh không dám chắc, nhưng ca ca đừng quên, ở đây còn có thái tử, ta e hắn sớm đã nghĩ ra biện pháp, một khi thái tử đoán được kế sách thì trận này chúng ta thua chắc”
“Linh nhi, chỉ giáo cho?” Hoàng hậu cả kinh, sốt ruột đến nỗi móng tay nàng cơ hồ bấm cả vào cánh tay Lâm Linh.
Hiền vương ánh mắt thâm trầm, khẽ gật đầu: “Ý của Linh nhi ta đã hiểu.
Mẫu hậu, người ngẫm lại xem, Thượng Quan Kinh Hạo lúc này ở một tổ, mà quan hệ của hắn với Duệ vương thì thế nào?”
Hoàng hậu rùng mình, lúc này mới chợt tỉnh ngộ.
Nàng sao có thể để chính mình quên mất điều này được chứ! Nếu Thượng Quan Kinh Hạo nghĩ ra được biện pháp kia, đối với Tam công chúa Kiều Sở thì không cần phải nói, Kiều Mi cùng nàng ta hiềm khích tựa hồ sâu đậm, hắn tự sẽ không để ý tới nàng, nhưng hắn sẽ đem biện pháp nói cho muội muội ruột của thê tử, chính là Kiều Dung.
Còn có Vương Ngữ Chi, nhà họ Vương từ trước đến nay chính là cánh tay phải đắc lực của thái tử.
Mà trận này, chỉ cho phép hai người thắng.
Chỉ cần Kiều Dung cùng Vương Ngữ Chi đồng thời tiến vào trận kế tiếp, kể từ đó bất luận là ai trong hai người thắng đi nữa thì cũng đều là thái tử thắng.
Danh Sách Chương: