Đây là hài tử ở cung nào? Vì sao lại ở đây?
Tâm hắn sinh nghi hoặc, liền lệnh cho nội thị đưa đứa nhỏ kia lại, nguyên lai đó chính là nữ nhi của Kiều Chấn Trữ: Kiều Sở.
Kiều Sở cả đầu dính đầy bụi đất, nhưng vẫn nhìn ra được một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
Kiều Sở nhìn thấy hắn liền lắp bắp kinh hãi, vội vàng đoan đoan chính chính hành lễ với hắn.
Hắn hỏi nàng vì sao không vào bên trong điện, lại ở nơi này làm cái gì, đột nhiên tầm mắt nhìn thấy trong tay nàng đang nắm một cây cung nhỏ.
“Kiều Sở vừa rồi lúc đi vào liền nghe Cảnh Bình và Cảnh Thanh nói chuyện ở trong vườn, nói tiểu Bát ca ca đã đem cây cung kia ném đi.
Kiều Sở mỗi lần đến đây luôn nhìn thấy tiểu Bát ca ca dùng nó để luyện tập, hơn nữa cái này còn là do mẫu phi của hắn làm ra, hắn nhất định sẽ tìm trở về, cho nên Kiều Sở liền tới nơi này tìm trước, còn tìm cả hạt châu cho hắn nữa.
Nếu hắn biết có người giúp đỡ hắn, hắn mới có thể vui vẻ….Ai~, ngay cả Cảnh Bình và Cảnh Thanh bọn họ cũng không tin hắn, cũng nói là hắn nhất định sẽ không làm được giống Nhị ca.
Bọn họ là người thân cận nhất của hắn, vậy mà cũng không chịu tin hắn, hắn tự nhiên là sẽ rất khổ sở đi.”
Nàng nói xong liền tháo xuống một tiểu hà bao treo bên hông, chìa ra cho hắn xem.
Lòng hắn chấn động, nhìn thấy bên trong tiểu hà bao kia chứa đầy những hạt trân châu…….Cái này hẳn là rất khó tìm, bởi vì vừa rồi khi hắn đứng nhìn tiểu Bát luyện tập, nhìn thấy những hạt châu bay đi đủ phương hướng.
Đột nhiên Kiều Sở “Xuỵt” một tiếng, đem tiểu cung và hà bao ném tới bên ngoài hoa viên, sau đó chạy nhanh nấp sau một cây đại thụ.
Hắn cũng nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hắn giật mình một cái, liền lệnh cho đám nội thị thối lui.
Đám nội thị này võ công kẻ nào cũng giỏi, lập tức không một tiếng động vọt lên ẩn nấp ở một chỗ nào đó, còn hắn theo bản năng bước nhanh ra phía sau gốc đại thụ có Kiều Sở đang nấp.
Gốc cây này rất lớn, bốn năm người mới có thể ôm xuể, mà cây lại nằm ở một góc khuất trong hoa viên, nấp ở đây rất khó bị phát hiện.
Người tới là tiểu Bát.
Cảnh Bình “A” một tiếng, nói: “Gia, nó ở đây.”
Tiểu Bát nhặt những thứ kia lên, nâng mắt nhìn xung quanh.
Cảnh Bình giống như nhìn ra nghi ngờ của hắn, giống như nghĩ tới điều gì, liền vui vẻ nói: “Hẳn là Thanh Linh cô nương tìm giúp gia rồi, gia không phải nói Thanh Linh cô nương thường hay đến cổ vũ gia đó sao?”
Tiểu Bát thản nhiên “Ừ” một tiếng, rồi lại cười tự giễu, nói: “Kỳ thật nàng cũng không tin ta, bất quá chỉ là an ủi ta thôi.
Cảnh Bình, ngươi lui ra đi, ta muốn ở lại đây một lát.”
Cảnh Bình vâng lời lui đi.
“Ngươi còn nói như vậy ta sẽ giận cho coi, ta là thật sự tin tưởng ngươi đó, nhưng ngươi lại không tin ta.”
Đột nhiên một giọng nữ hài tử đầy vẻ hờn giận vang lên.
Hắn kinh ngạc nhận ra thanh âm đó vang lên ngay bên cạnh, hắn nhìn lại, chỉ thấy tiểu nha đầu Kiều Sở lúc này đang nhẹ bóp lấy cổ, lên tiếng nói chuyện.
Nàng nhìn hắn, rồi làm một cái động tác ý bảo hắn giữ im lặng.
Tiểu Bát đang đứng bên ngoài hoa viên cũng ngẩn ra, vội giải thích: “Ta không có ý đó, ngươi đừng giận, chính là….Ta quả thật là làm không được, ngươi không tin ta cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Ta chỉ biết là cần cù bù thông minh, hơn nữa, ngươi lại rất thông minh.”
“Ngươi thực sự tin tưởng ta?”
“Đúng vậy”
“Nhưng mà, ngay cả bọn Cảnh Bình cũng không tin ta, cả mẫu phi cũng từng nói, nói ta không cần phải luyện tập, nói ta không bằng Nhị ca cũng không sao, Thanh Linh, ngay cả mẫu phi cũng không tin tưởng ta….”
“Vậy thì đã sao, còn có ta vẫn sẽ tin ngươi, cho dù bọn họ không tin ngươi, nhưng ta vẫn tin ngươi, ta vĩnh viễn đều tin ngươi, cổ vũ cho ngươi.”
Tiểu Bát cả người chấn động, run giọng nói: “Thật sao? Ngươi mau bước ra đi, ta muốn nhìn ngươi, ngươi vì cái gì mỗi lần đều trốn đi? Hơn nữa, sao giọng của ngươi lại khác như thế?”
“Ngươi không biết ta vừa bị nhiễm phong hàn sao, nước mũi chảy đầy nha, thật sự rất khó coi.
Như vầy đi, ngươi cứ luyện tập đi, khi nào ngươi giỏi lên rồi, mà bệnh phong hàn của ta cũng đã khỏi, ta và ngươi sẽ cùng đi chơi, được không?”
“Ngươi vĩnh viễn đều tin ta, thì ta cũng vĩnh viễn không chê ngươi bộ dáng khó coi.”
“Không được…….Vẫn là rất khó coi a~”
“Được rồi, vậy một lời đã định! Ta sẽ lập tức đi luyện tập, nhưng bên này cây rất cao, ta sẽ qua bên kia tìm cái cây thấp hơn một chút, ngươi phải đợi ta.”
“Được!”
Nhìn thấy tiểu Bát cầm cây cung rời đi rồi, hắn vẫn còn kinh ngạc nhìn tiểu cô nương đứng bên cạnh.
Tiểu nha đầu có chút sợ hãi nhìn hắn.
Hắn lại thật hứng thú, hỏi nàng vì sao lại làm như vậy.
Nàng nói: “Mấy ngày trước, Thường phi nương nương biết Thanh Linh tiểu thư vào cung, liền phân phó người đem Thanh Linh tiểu thư lại đây cùng ăn cơm, Kiều Sở khi đó cũng theo tiểu Bát ca ca qua đó.
Thanh Linh tiểu thư lúc đó chỉ đứng bên cạnh thái tử, thái tử không thích Thanh Linh lại đây, mà Thanh Linh tiểu thư tựa hồ cũng không nguyện ý đến.
Tiểu Bát ca ca thỉnh cầu bọn họ, lúc ấy thái tử mới nói, nếu tiểu Bát ca ca có thể giống như hắn bắn trúng một con chim đậu trên cây, thái tử mới chịu cho tiểu Bát chơi chung.
Thanh Linh tiểu thư cũng đồng ý.
Có điều, tiểu Bát ca ca làm không được, sau đó, hắn ngày ngày đều luyện tập, nhưng vẫn làm không được.
Hắn rất không vui, hắn cảm giác hắn không giúp gì được cho Thường phi nương nương, cảm thấy hắn không bằng ca ca của hắn, cảm thấy được Thanh Linh tiểu thư xem thường hắn.”
“Lúc đó Kiều Sở đã cổ vũ cho hắn, nhưng hắn lại tức giận, Kiều Sở vừa mở miệng liền bị hắn đuổi đi.
Kiều Sở nghĩ có thể là do ngày đó Kiều Sở nhìn thấy hắn luyện tập nhưng không thể bắn trúng, cho nên hắn không thích Kiều Sở.”
“Hai ngày trước, Kiều Sở nấp ở sau gốc cây nhìn hắn luyện tập, nhưng không biết vì sao lại bị hắn phát giác.
Vừa vặn lúc đó Kiều Sở đang bị nhiễm phong hàn, giọng nói có chút thay đổi, mà Thanh Linh tiểu thư trước đó cũng bị nhiễm phong hàn, cho nên hắn tưởng Kiều Sở là Thanh Linh tiểu thư.
Nghe hắn gọi tên Thanh Linh tiểu thư, Kiều Sở liền nhanh trí giả làm Thanh Linh tiểu thư….”
Hắn nghe xong liền nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái, đứa nhỏ này giọng nói mặc dù còn non nớt, nhưng nói lên suy nghĩ rất rõ ràng, ngữ khí còn có chút giống như người thông thạo hiểu biết, dáng vẻ thực không giống như một tiểu hài tử chỉ mới năm tuổi.
Kỳ quái nhất chính là, nàng không còn giống tiểu hài tử khi vừa mới tới Triêu Ca ngày đó.
Khi đó, nàng trông có vẻ rất khờ khạo, không có chút lanh lợi, vậy mà trải qua mấy ngày lại dường như thay đổi, trở thành một đứa nhỏ thập phần thông minh hiểu biết.
Tiểu nha đầu lặng lẽ nhìn hắn, dường như vẫn còn sợ hãi.
Hắn lập tức hiểu ra, vốn những đứa con của hoàng thất thường trưởng thành rất sớm, nhưng có lẽ ngày đó nàng vừa mới theo phụ thân tới đây Triêu Ca, cho nên còn có chút rụt rè e sợ, hiện giờ đã quen thuộc rồi nên bản tính cũng bộc lộ ra.
Hắn vỗ nhẹ đầu nàng: “Ngươi không sợ khi tiểu Bát ca ca phát hiện ngươi lừa hắn sẽ tức giận sao?”
Nàng gật gật đầu nói: “Kiều Sở nhất định một ngày nào đó sẽ nói rõ với tiểu Bát ca ca.”
Nhưng kỳ lạ là, qua mấy ngày sau, khi hắn gặp lại Mịch La đại phi và Kiều Sở, hắn âm thầm hỏi Kiều Sở tình hình thế nào, mà nàng lại có chút ngây ngốc nhìn hắn, dường như cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Danh Sách Chương: