Ban đêm, hoàng cung.
Vừa mới chợp mắt ngủ, Trang phi đột nhiên cảm giác có gì khác thường, cả kinh ngồi dậy xốc màn trướng lên, quả nhiên thấy trong bóng tối xuất hiện một bóng người.
Nàng đang tính toán có nên la lên không thì nghe thấy người đó nói: “Là ta”
Nàng giật mình, đột nhiên có người đốt nến lên, soi rõ bóng dáng người trong phòng.
Nam nhân mặc một thân thanh bào đội mặt nạ sắt, người này cư nhiên đột nhập cũng không thèm thay đổi y phục….
“Nương nương, người có cần gì không ạ?”
Tỳ nữ ngoài cửa thấy trong phòng đốt nến mới khẽ lên tiếng hỏi.
Trang phi lập tức trả lời: “Không có việc gì cả, chỉ là hôm nay bổn cung tâm tình không được tốt không thích bị phiền nhiễu, các ngươi cùng thị vệ mau lui ra ngoài hết đi.”
Tỳ nữ cung kính vâng lời.
Đợi đến khi tiếng bước chân đi xa, Trang phi liền hạ giường mang giày đi tới chỗ người kia.
Người này đúng là Thượng Quan Kinh Hồng.
Nàng nhoẻn miệng cười, liền ghé người ngồi lên đùi hắn, đối phương cũng không có né tránh, hai tay còn thực sự ôm lấy nàng, mặt nàng còn chưa kịp nóng lên thì đã bị hắn chuyển sang thả xuống ghế bên cạnh.
Trong mắt Trang phi chợt chuyển lạnh, hắn nửa đêm tiến cung gặp nàng làm nàng vừa mừng vừa lo, vậy mà vừa mới động vào hắn đã đem nàng đẩy ra.
Nàng cười lạnh, thấp giọng hỏi: “Thượng Quan Kinh Hồng, nếu không phải vì muốn ta thì ngươi đến vì cái gì?”
Hắn thản nhiên đáp: “Ta tìm ngươi có việc”
“Chuyện gì?”
Trang phi chợt nghĩ tới người này ngày thường vốn không nói nhiều, vậy mà mấy ngày trước vì chuyện mẫu thân nàng tạ thế mà hắn mạo hiểm tiến cung an ủi nàng, nên giọng nàng cũng dịu đi vài phần.
Khóe miệng Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên nhếch lên, trong mắt chợt lộ tia nguy hiểm, ngắn gọn hai chữ: “Nội đan”
Trang Mẫn đầu tiên là chấn động, sau đó là nổi giận.
“Ta xem như đã hiểu, tối hôm đó ngươi tiến cung không vì muốn trấn an ta mà vì viên nội đan kia.
Ngươi là muốn xác nhận ta có còn giữ nó hay không đúng không?”
“Đúng vậy, khi biết mẫu thân ngươi chết, ta đã nghĩ tới viên nội đan đó.
Vừa hỏi quả nhiên ngươi nói hối hận lúc trước khi mẫu thân cho ngươi ngươi đã không cự tuyệt”
Trang Mẫn giận dữ chỉ tay vào hắn: “Bát gia, nói cho ngươi biết, ngươi đến chậm một bước rồi.
Ngươi còn chưa hay tin Kinh Thông thân trúng kịch độc sao, nội đan này ta nhất định giữ cho hắn”
“Tình Ngữ, điều ngươi nói có hai điểm rất buồn cười.Thứ nhất, lão Cửu nếu quả thật trúng kịch độc thì sao ngươi còn chưa đưa thuốc cho hắn đi? Ngươi còn giữ làm cái gì? Trừ phi là ngươi không chịu đưa cho hắn.
Thứ hai, hài tử trúng độc, thân làm mẫu thân như ngươi còn có thể an tâm ngủ như vậy sao?”
Nụ cười của Trang Mẫn càng trở nên rét lạnh.
“Nói, nói tiếp đi, bản cung chờ nghe cao kiến của Duệ vương đây”
Thượng Quan Kinh Hồng cũng cười không một chút nao núng, nói tiếp: “Chuyện Kiều Sở bị bệnh hẳn không còn là chuyện mới mẻ gì nữa, mấy ngày trước đại hôn của Cửu đệ, phụ hoàng đã ‘hảo tâm’ truyền Kiều Sở vào cho y nữ kiểm tra sức khỏe, bệnh của nàng e chẳng còn là bí mật”
“Nội đan kia dù sao cũng là đan dược quý hiếm, nếu lão Cửu thực sự cần ngươi không thể không cho, nhưng trải qua một số chuyện ngươi sao có thể không có tâm nghi ngờ.
Lão Cửu mặc dù hao tổn tâm sức tìm thái y điều dược nhưng thất bại, nhưng hắn cũng chưa ngốc tới nỗi lại hy sinh bản thân mình, trừ phi là ngươi không chịu giao dược hắn mới buộc lòng phải làm như thế”
Trang Mẫn vỗ tay tán thưởng, trong đôi mắt thanh tú có hơi lộ ra một vẻ xót xa, khi cười đuôi mắt hiện lên những nếp nhăn: “Hiểu rõ chuyện người khác như lòng bàn tay, quả nhiên là Thượng Quan Kinh Hồng”
“Cho nên ngươi cũng biết, lấy tính cách của ta tuyệt đối sẽ không giao đan dược cho ngươi.
Cho dù Kinh Thông không đếm xỉa đến tính mạng khiến mình trúng độc thì ta cũng chỉ có thể để hắn uống thuốc, chứ tuyệt không giao đan dược để cho hắn đem đi cứu nữ nhân kia!”
Thanh âm của nàng ngoan tuyệt, vẫn ngồi vững trên ghế, ánh mắt chậm rãi ngạo nghễ nhìn Thượng Quan Kinh Hồng.
“Không, chúng ta sẽ cùng hợp tác”
Thanh âm của Thượng Quan Kinh Hồng càng thêm lạnh nhạt, tròng mắt càng thêm tối.
“Ngươi dựa vào cái gì?” Trang Mẫn không giận ngược lại còn cười.
“Trên tay ta có nhược điểm của ngươi.
Có một số việc ngươi hẳn không muốn để Vinh Thụy biết”
“Nhược điểm?” Trang Mẫn cười nhạo: “Là chuyện Hạ gia trốn thuế, hay là việc giữa ta và ngươi?”
“Ngươi cũng chớ quên, chứng cớ toàn bộ đều năm trong tay Đại lý tự, là ngươi đã nghĩ cách lệnh Đại lý tự tiêu hủy, tuy đó là do ta nhờ ngươi, nhưng nếu để cho phụ hoàng ngươi biết thì ngươi nhất định không tránh khỏi liên quan.
Ngươi nói xem, nếu ngươi nói mọi chuyện đều vì cứu một gã nô bộc mà bại hoại luân thường thì phụ hoàng ngươi có tin không?”
“Đúng vậy, nghe thật hoang đường, nếu ta là phụ hoàng ta cũng không tin, chỉ nghĩ là đứa con kia của mình quá mưu mô” Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng như phủ một tầng sương mù, lâm vào hồi ức, sau nhớ lại một câu kia của Kiều Sở, lại câu môi cười.
Là thực bẩn, vậy thì sao.
Trang Mẫn bật cười, lạnh lẽo nhìn hắn: “Cút, trở về tự ngẫm lại ta từ trước tới giờ đã đối đãi với ngươi thế nào.
Khi ngươi còn bé là ta thương tiếc ngươi, biết chuyện ngươi viết thư cho Hạ Hải Băng cũng không tố giác với hoàng đế, khi ngươi lớn lên, là ta yêu ngươi cho nên mới mượn việc lão Thiết mà cùng ngươi….”
Nàng bỗng ngưng không nói nữa, hung hăng phất tay áo một cái.
Thượng Quan Kinh Hồng chỉ là cười không nói.
Trang Mẫn bỗng nghĩ có khi nào là hắn cũng không cam tâm, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Cười trên đời có nhiều việc thật buồn cười, đáng tiếc, ta không phải Phật, lòng khó chứa thiên hạ khó chứa người.
Thượng Quan Kinh Hồng ta trước giờ chỉ là một tên ngụy quân tử”
“Dưỡng mẫu tôn quý của ta…ngươi quả thật là làm khó.
Cái ngày đầu tiên ta nằm trên giường ngươi đó ta đã tự hỏi, động cơ của ngươi rốt cuộc là cái gì?”
“Phụ hoàng ta khi đó lòng có dư mà sức chẳng đủ, khiến cho ngươi khó chịu, nhưng cũng chưa đến mức khiến cho ngươi phải tìm người khác thỏa mãn, nếu có thì cũng không nên chọn ta”
“Chuyện trên đời có thể có hàng vạn hàng ngàn lý do, nhưng của ngươi lại chỉ có một.
Trang Mẫn, Hạ Cửu căn bản không phải con ruột của Vinh Thụy hoàng đế, đúng không?”
Danh Sách Chương: