Hắn bật cười: “Gia không có ép nàng đến, là nàng tự đến, lại còn ăn dấm chua nữa”
Kiều Sở không tin, cũng không phải lần đầu bị gạt kiểu này, lập tức phản bác: “Vậy chàng thử nói xem, vì sao không lập tức phạt bọn họ? Thượng Quan Kinh Hồng, chàng một khi đã muốn hại người thì làm gì có chuyện còn chừa thời gian cho người ta đi tìm viện binh?”
“Nếu không phải nàng muốn gặp ta thì nàng cũng đâu có đích thân đến, chỉ cần viết một lá thư để nữ nhân kia mang đến không phải là xong rồi?” Thượng Quan Kinh Hồng khinh xuy một tiếng, tiếng cười càng thêm quyến cuồng: “Nàng nói nàng nhớ ta là nàng cược xem ta có đuổi theo nàng hay không chứ gì? Liền không phải nói thật ư? Kiều Sở, nàng quả thật rất nhớ ta”
Hắn đáy lòng như nở hoa, còn Kiều Sở thì oán hờn đến tâm tan ngứa ngáy, nhưng cũng tùy theo bật cười, đúng vậy, kỳ thực nàng có thể viết một phong thư là xong, vậy mà lúc đó lại không hề nghĩ đến.
Nhìn hắn cười híp mắt, nàng lẩm bẩm: “Vậy chàng không xấu sao, biết rõ lòng ta có chàng mà hai ngày nay còn cố ý lạnh nhạt”
Dường như câu này của nàng khiến hắn vui vẻ, hơi nhỏm người dậy, ôm nàng vào lòng: “Nếu hôm nay nàng không đến thì ta sao biết được lòng nàng, nàng chẳng chịu nói với ta gì cả”
Cho nên cả hai chúng ta đều cần phải học hỏi cách như thế nào để yêu một người, không cần mỗi lần đều phải đem lẫn nhau ra thử lòng nữa.
Khi chúng ta bắt đầu biết được yêu người kia cách tốt nhất là như thế nào thì chắc chắn khi đó trong lòng chúng ta đã thực sự yêu đối phương rồi.
Những lời này bỗng dưng nảy lên trong đầu, Kiều Sở hơi ngượng ngùng ghé sát vào tai hắn mà nói ra.
Thượng Quan Kinh Hồng mãi vẫn không nói gì, đăm đăm nhìn công văn trong tay mất một lúc sau mới nhìn nàng, đáp: “Được”
Kiều Sở biết hắn vừa rồi là đang cân nhắc rất kỹ, cảm giác vui sướng nhẹ nhàng lan ra khắp thể xác tinh thần, hai người nắm chặt tay dựa sát vào nhau, gió nhẹ mang theo những hạt mưa li ti theo cửa sổ bay vào phòng, nàng cân nhắc một chút lại nói: “Kinh Hồng, đáp ứng ta một chuyện được không?”
“Nàng nói đi”
“Chỉ nghe chuyện của Tần Ca từ ta thôi có được không?”
Thượng Quan Kinh Hồng là người thông minh đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng.
Hắn rất thích những ngày này, nếu như không có bệnh tật của nàng thì thật tốt biết mấy.
Hắn không cho phép bất luận kẻ nào chen ngang phá hỏng, Tần Ca đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn muốn tìm hiểu, hắn sẽ không buông tha, nhưng vì nàng muốn hắn nguyện ý đáp ứng nàng, chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ.
“Ta đáp ứng nàng sẽ không hỏi Trầm Thanh Linh”
Hắn dứt lời, vừa cúi đầu lại nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ cảm kích của nàng, khẽ thở dài một tiếng, trong lòng lại đau.
Nếu không có tâm tật của nàng thì thật tốt biết mấy.
Hắn nghĩ đến đây lại nhíu mày hỏi lại một vấn đề: “Lúc trước nàng hồ đồ thế nào mà lại rước phải loại độc lợi hại ảnh hưởng đến tâm phế như vậy?”
Kiều Sở nghe giọng hắn cực kỳ không hài lòng hỏi, nàng hoảng hốt nhớ lại chuyện xảy ra trong Văn lâu, nhưng việc nọ liên quan đến mục đích nàng cứu thái tử, là vì Tần Ca, cho nên hiện tại nàng cũng không muốn giải thích nhiều, vì vậy cũng không nhiều lời chỉ cười nói: “Không phải chàng không biết ta có một đại nương rất lợi hại sao, là do ta bị độc trùng của bà ta cắn lại không kịp thời uống thuốc giải”
Tuy ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng sắc bén, nhưng nàng cũng không phải nói dối, nói rất có lý nên Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ cũng không có nghi ngờ gì, chỉ là mặt mày đột nhiên phát lạnh.
Kiều Sở biết là hắn đang nổi giận, nàng lè lưỡi, cười cười thầm nghĩ, đại phi, bà tự mình cầu phúc đi.
Nàng không hề biết là lúc này Thượng Quan Kinh Hồng cũng đang nghĩ đến chuyện ở Văn lâu, nhưng hắn cũng sẽ không nói với nàng chuyện từng đến Bắc địa làm tin, hắn không muốn nàng phải để tâm nhiều đến chuyện Kiều Mi cứu hắn, nghĩ nhiều sẽ sinh ra phức tạp, hơn nữa kỳ thực hắn vẫn luôn băn khoăn không hiểu vì sao trên người Kiều Mi như có một loại lực hấp dẫn hắn……….
Hắn đương nhiên sẽ không cho nàng biết cái này!
Tuy hắn đã nói nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng, nhưng hằng đêm hắn vẫn luôn bị nỗi sợ hãi dày vò, mãi cho đến khi đầu óc mệt mỏi không thể chịu đựng nữa mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Hắn không muốn nàng nhìn thấy nỗi sợ đó hiện lên trên mặt mình, ôm chặt lấy nàng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng khẽ cười khổ.
Cho dù mỗi ngày hắn đều truyền nội tức cho nàng, nhưng mệnh nàng cũng chỉ có thể kéo dài được thêm nửa năm.
Ngay cả đứa nhỏ cũng chẳng thể chờ được đến ngày nó được sinh ra.
Hy vọng lớn nhất của hắn là Lữ Tống, tất cả những người được hắn phái đến Tây Lương đều đã chết, bởi nơi đó khí hậu rét lạnh, băng tuyết đầy trời, phàm là người bước chân vào đều bị cái lạnh tước đi sinh mạng.
Lúc này Lữ Tống vẫn đang bặt vô âm tín.
Hắn vẫn còn hy vọng khác nữa, cần phải nhanh chóng sắp xếp kỹ càng một chút.
Nghĩ đến đây, tinh thần hắn hơi phấn chấn lên, ngoài miệng ôn nhu nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, chỗ lão Cửu có một số việc hơi nhọc, ta xử lý xong sẽ đưa nàng hồi phủ”
Kiều Sở uể oải dựa vào người hắn, nghe được một câu cam đoan của hắn nên cũng yên tâm hẳn lên, việc kia nếu để chính miệng Thanh Linh nói không biết sẽ thành ra thế nào, hiện giờ tâm an nên bắt đầu thấy buồn ngủ, lẩm bẩm đề nghị: “Kinh Hồng, chàng ngủ cùng ta đi, chàng cũng mệt rồi”
Thượng Quan Kinh Hồng rất ít khi thấy được bộ dáng hồn nhiên của nàng như thế, mỗi khi nhìn đều thấy đáng yêu cực, lúc này lại thấy nàng cọ cọ người trước ngực mình, đáy lòng hắn rung động thực cũng muốn làm theo lời nàng, hắn gắng ức chế cõi lòng, yêu thương véo cái mũi của nàng một cái, nhẹ giọng mắng: “Gia còn phải làm việc, nếu gia bị đuổi việc liên lụy đến Duệ vương phủ thì lấy ai nuôi nàng, còn tiểu ngoạn ý trong bụng nàng, hử?”
“Đó là con của chàng, chàng không thể gọi nó đàng hoàng được chút sao, lúc thì tiểu quái vật, lúc thì tiểu ngoạn ý,” Kiều Sở buồn bực mắng lại: “Hay ý chàng là còn có những nữ nhân khác có thể sinh con cho chàng, nên chàng không thương hài tử của ta?”
Nàng dứt lời bỗng tỉnh ngủ hẳn, bởi vì cảm giác cơ thể của Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên hơi cứng đờ, cả lồng ngực lẫn cánh tay……….
.
Nàng kéo kéo áo hắn, mà hắn đột nhiên ôm chặt lấy nàng: “Ta chỉ cần con của nàng”
Lòng Kiều sở ngọt ngào, mới nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng lại bị Thượng Quan Kinh Hồng vuốt ve mặt làm nàng ngủ chẳng được, không hài lòng trừng mắt nhìn hắn, Thượng Quan Kinh Hồng cũng mặc kệ, ánh mắt hắn u ám nhìn nàng, bàn tay to gắt gao giữ chặt đầu nàng, có chút cường ngạnh chất vấn: “Ta hỏi nàng, lúc trước vì cái gì lại….
thích ta? Nếu ta không có năng lực cứu mẫu thân nàng thì nàng cũng sẽ không thích ta sao?”
Kiều Sở sững sốt, nhìn thần sắc lo lắng đột nhiên hiện trên gương mặt hắn, tựa hồ không dám chắc, bức thiết phải biết được đáp án của nàng mới an tâm, lòng nàng nhất thời mềm đi, ban đầu có lẽ là vì Tần Ca, nhưng rất nhanh lại đơn giản chỉ vì hắn là hắn, từ lúc nàng gả cho hắn, cũng có lẽ là sớm hơn một chút, thì nàng đã bắt đầu yêu hắn rồi.
Yêu một người chân chính là một loại cảm giác, vĩnh viễn không hề có lý do.
Danh Sách Chương: