Sự việc xảy ra tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.
Ngay khi não Kiều Sở khôi phục lại tinh thần liền ý thức được thân thể chính mình đang treo leo ở vách đá, sau lưng tựa hồ vẫn là tiếng đao khí va chạm cùng tiếng người kêu loạn.
Nàng cũng không rảnh đi để ý tới, đầu óc lúc này thật chỉ cảm thấy cực kỳ cháng váng.
Cho dù là bất kỳ ai, rơi vào hoàn cảnh này cư nhiên còn có thể bình tĩnh được nữa mới là lạ.
Nàng cười khổ, dồn hết toàn bộ khí lực vào hai cánh tay, nửa thân mình gần như lơ lửng giữa không trung, không một điểm tựa, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đâm đầu rơi xuống cùng với sức nặng ở bên dưới.
Sức nặng của một nam nhân cường tráng cao lớn không phải là thứ nàng có thể chống đỡ được trong tình cảnh này!
Kỳ thực mọi chuyện trước đó đã xảy ra là đúng theo trình tự như vầy:
Đầu tiên là Thượng Quan Kinh Hồng đem nàng ném lại cho cấm quân bảo hộ, còn bản thân hắn thì lăng không bỏ chạy, sau thì không rõ vì sao mà hắn lại nhảy trở về, đem nàng từ trong đám cấm quân cùng thích khách đang hăng say chém giết túm gọn ra ngoài, sau đó ôm lấy nàng lần nữa thi triển khinh công cùng nhau phi tới chỗ chiếc xe ngựa của hoàng đế____
Khi hắn phi thân ngang qua chỗ Hạ vương và Trữ vương đang đánh nhau liền bị mấy tên “cấm quân” ở chỗ này cản lại, hắn đành phải tiếp đất, thả nàng ra để nàng đứng sát ở bên người, còn bản thân thì huy kiếm ngênh địch.
Nàng đứng một bên vừa vặn nhìn thấy có kẻ muốn đánh lén Hạ vương, lập tức không chút suy nghĩ liền nâng tay đem thứ gì đó vẫn cầm trong tay đâm về phía đối phương____
Hạ vương kinh sợ quát to một tiếng “Kiều Sở”___
Nàng cũng ngẩn ra, thời điểm ý thức mình vừa anh hùng làm cái gì, mới phát hiện vật mà Thượng Quan Kinh Hồng đã nhét vào tay nàng lúc nãy vốn là một thanh chủy thủ, lúc này vật bén nhọn trong tay đã đâm vào da thịt của tên “cấm quân” vừa chuẩn bị đánh lén kia___
“Cấm quân” hung ác xoay người lại, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, giơ kiếm lên mãnh liệt bổ về phía nàng___
Thế kiếm tới hung mãnh, nàng căn bản không thể ngăn cản, thời điểm nàng theo bản năng nhắm tịt mắt lại hứng chịu đau đớn thì nghe bên vai vang lên một giọng lạnh lùng: “Ta đưa kiếm cho ngươi là để ngươi tự vệ, vẫn còn cố xen vào chuyện kẻ khác, chết cũng đáng”
Thanh âm ác độc cùng chế giễu đó của hắn nàng nghe qua nhiều cũng đã sớm quen thuộc, trong lòng nghĩ đến cái chết đã cận kề trong gang tấc thế nhưng trên người lại không hề cảm thấy đau, nàng mạnh mẽ mở to mắt ra, chỉ thấy một cánh tay của Thượng Quan Kinh Hồng đang giơ lên che phía trước nàng, trên cánh tay trái của hắn vừa lĩnh thêm một vết thương, máu tươi chảy ra, còn bàn tay phải cầm kiếm của hắn lập tức đem tên “cấm quân” kia một nhát chém chết, sau đó lại hung hăng túm nàng quay về trong lòng___
Tiếp theo là nàng lần thứ ba trong đời gặp phải cái loại chuyện bất khả tư nghị.
Thứ nhất là bị Lâm Vũ hạ cổ, thứ hai là bị người đâm kiếm, thứ ba chính là hành vi của kẻ điên Thượng Quan Kinh Hồng.
Lúc đó, xe ngựa của hoàng đế rơi vào tình thế hung hiểm chỉ còn chút xíu nữa là lao xuống vực, cấm quân thì giao tranh với thích khách, Hạ vương, Trữ vương thì đối phó với “cấm quân giả mạo”, sự thực là không một ai có thể rảnh tay đến giúp, thậm chí, đám ngụy “cấm quân” thấy thế lại còn thừa cơ chia ra vài tên chạy qua bên này hỗ trợ” đem xe ngựa đẩy xuống vực cho nhanh.
Trong tình huống éo le như vậy, lòng nàng vẫn cứ đinh ninh cho rằng Thượng Quan Kinh Hồng sẽ làm như thế này: trước tiên là thả nàng qua một bên, sau đó toàn lực đem mấy tên ngụy”cấm quân” kia giết chết, cuối cùng là đem xe ngựa túm ngược trở về.
Tuy rằng làm như vậy thì rất mạo hiểm, hậu quả xấu nhất có thể là không kịp chụp được xa giá, hoàng đế vì thế rơi xuống vực chết, còn nàng thì bị “cấm quân” giết mà chết.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì cũng chỉ có thể làm như vậy, nhưng thực tế lại là: Thượng Quan Kinh Hồng đã không làm.
Cho nên mới nói, tuyệt đối là không thể dùng đầu óc của người thường mà đi phỏng đoán suy nghĩ của một kẻ điên.
Việc mà Thượng Quan Kinh Hồng chính xác đã làm chính là: trước tiên là cực nhanh trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó là dùng tốc độ bằng 1 phần mười của giây suy nghĩ xem có nên đem nàng quẳng sang một bên hay không (thật bất hạnh, kết quả là hắn không có làm), cuối cùng hắn trực tiếp ôm nàng lướt qua đám ngụy “cấm quân”, hai chân mượn lực nhảy vọt về phía vách núi, nhảy vào không trung, lao thẳng xuống vực, một tay tung chưởng đánh vào thân xe ngựa.
Xe ngựa lập tức theo chưởng lực lăn ngược trở về, xung lực bánh xe lăn mạnh đến nỗi thậm chí đem vài tên ngụy “cấm quân” trước đó đè bẹp cả lên mặt đất.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, hắn dùng sức ném nàng ngược lên trên, vì thế nàng liền rơi vào đúng vị trí vừa rồi của chiếc xe ngựa.
Nàng còn không kịp kêu đau một tiếng, theo bản năng liền vươn cả hai tay ra, hắn căn bản cả thân thể đang rơi xuống nhìn thấy thế liền cũng lập tức tóm lấy hai tay nàng.
Nàng nghĩ toàn bộ quá trình này nếu phải dùng văn miêu tả để tả lại thì thật sự phải nói là mệt chết đi được, thế nhưng thực tế nó xảy ra thực sự chỉ trong một cái chớp mắt.
Từ lúc bọn họ chạy từ bên kia qua đây cho tới khi rơi vào cái loại tình trạng bán sống bán chết như thế này, nàng phỏng chừng thời gian cao lắm chỉ mới được hai phút!
Sau đó mọi việc vẫn liên tiếp xảy ra, loạn đến nỗi đầu óc nàng chạy theo không kịp, chỉ nghe một tiếng quát chói tai vang lên: “Lập tức đi cứu Duệ vương lên cho trẫm!!!”
Thanh âm này là của hoàng đế, có điều hình như không phải truyền đến từ bên trong xe ngựa…Nhưng nàng còn không kịp nhận định tự hỏi cái gì, bả vai đột nhiên liền nhói lên, cảm giác giống như bị một vật gì đó nhọn hoắt hung hăng đâm xuyên vào xương cốt, hai tay cư nhiên lại không nghe theo lý trí đột nhiên buông lỏng, hai mắt nàng hoảng hốt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng thẳng tắp rơi xuống vực.
Chỉ trong phút chốc, nàng thậm chí còn không kịp cảm thấy bi thương, trong mắt lúc đó chỉ còn lại dư ảnh người nọ cùng hai tròng mắt chứa đầy lửa giận lãnh lẽo như băng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thế nhưng nàng vẫn còn có thể rõ ràng nhìn đến sự bi thương trong tròng mắt lạnh lẽo đó, càng dày đặc hơn chính là sự mỉa mai cùng thất vọng.
Bao gồm cả hận ý mạnh liệt.
Nàng biết, hắn chắc chắn cho là nàng đã cố ý buông tay.
Nàng quả thật đã đột ngột buông tay….
Cùng lúc đó, hông của nàng liền bị tay ai đó chạm vào, đồng thời còn có một trường tiên từ phía bên dưới vách núi vung lên, thẳng tắp quấn lấy cổ của nàng.
Thời điểm cả người bị trường tiên kia kéo lao ra giữa không trung, nàng cảm nhận sau lưng cũng có bàn tay ai đó mạnh mẽ tóm lấy cánh tay nàng.
Nhưng lòng nàng khi đó thật giống như bị ai rót chì, nặng trình trịch, thật sự là điên rồi cho nên mới dùng sức giãy thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt từ phía sau, cả người thuận thế đi theo trường tiên kia lao thẳng xuống vực.
“Không, Kiều Sở!!!!”
Trong lúc cả người rơi xuống bên dưới, tiếng gió cào xé bên tai, nhưng nàng vẫn có thể nghe được tiếng thét đau đớn của ai đó phiêu tán trong sơn cốc.
Là tiếng của Thượng Quan Kinh Thông…
Nhớ lại khi nàng còn ở hiện đại, nàng từng một lần chơi thử trò nhảy Pungy, khi ấy nàng đã thề là tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, bởi vì cái cảm giác gieo mình xuống bên dưới đó thật sự rất kinh khủng.
Khi cả người theo trọng lực rơi tự do xuống bên dưới, treo người ở giữa không trung, có người còn có thể hưng trí nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, nhưng còn nàng thì chỉ biết nhắm chặt mắt lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn duy nhất một ý niệm muốn chạy trốn là còn lại lưu lại trong đầu.
Vậy mà lúc này đây nàng cư nhiên lại dám mở to mắt, trong lòng mờ mịt, lại theo bản năng phóng mắt tìm kiếm xung quanh.
Đột nhiên, nàng liền lần thứ tư trong đời gặp phải cái loại chuyện bất khả tư nghị.
Đập vào mắt nàng chính là thân ảnh một người cơ hồ hòa cùng một màu với núi rừng, hắn đang bám lấy vách đá nhô ra lởm chởm, tựa như một khối rong rêu xanh đen thật tự nhiên bám lấy ở đó suốt bao nhiêu năm nay.
Lòng nàng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng bị trường tiên cuốn đến bên cạnh hắn, thân mình bị hắn một tay tóm chặt lấy.
“Không muốn chết thì bám lấy cái này”
Thanh âm mỉa mai lạnh đến run rẩy cả người.
Nàng cười khổ, nhìn lại thì ra chỗ hắn nói chính là một khối đá khô ráo nhô ra từ vách núi khá là dễ bám vào.
Qua dư quang khóe mắt nàng cũng có thể thấy ở những chỗ cách bọn họ độ rộng khoảng bằng hai ba người cũng có những khối nham thạch cong vẹo tương tự giống như vậy.
Cả người nàng khó khăn bám lấy vách đá, cố hết sức ghé sát vào người hắn.
Hắn cũng không thèm nhìn nàng, chỉ thu hồi trường tiên đang quấn trên người nàng lại.
Ngay thời khắc đó, đột nhiên hai người lại nhìn thấy một thân ảnh màu trắng từ một sườn khác rơi xuống.
Nàng cả kinh không thốt nên lời, mà hắn ra tay lại cực nhanh, ngân tiên lần nữa vung lên liền quấn được đối phương kéo về bên cạnh hắn.
Đợi tới khi thấy rõ người đó là ai, trong lòng lại chấn động mạnh, thì ra không ai khác là Trầm Thanh Linh.
Hắn tựa hồ cũng giật mình kinh hãi, một tay bám chặt lấy một khối nham thạch cực lớn, còn tay kia đã lập tức đem Trầm Thanh Linh ôm vào trong lòng.
Nàng run rẩy nhìn Trầm Thanh Linh đang khóc đến đỏ mắt.
Còn nghe được tiếng hắn trầm giọng trách móc, sao nàng lại có thể bất cẩn như thế.
Trầm Thanh Linh lại bỗng dưng nở nụ cười, nói, Kinh Hồng, vừa rồi tình thế hỗn loạn, mọi người đều tập trung chạy đến vách đá, có ta và Hạ vương là người đến trước nhất.
Trong mắt những người bên trên nhìn thấy chính là Hạ vương đang cố lôi kéo Kiều Sở, nửa thân mình của hắn gần như trượt xuống bên dưới, vì vậy ta liền giả vờ đi giúp Hạ vương…Ai cũng cho rằng là ta không cẩn thận mà rơi xuống, nhưng kỳ thực chính là ta tự mình nhảy xuống đây.
Kinh Hồng, ngươi chết, ta cũng không muốn sống nữa.
Kiều Sở chỉ cảm thấy bên tai ong cả lên, nhất thời cả người một mảnh lạnh như băng, ngây ngốc nhìn hắn ở một bên đang cuồng loạn hôn lên trán của nữ tử trước mắt kia.
Lỗ tai nàng vẫn ù ù như gió gào thét bên tai, lại nghe được biết bao nhiêu người trên kia đang gào to lên cái tên của hắn.
Trận chiến bên trên có lẽ đã sớm ngừng lại…
Đột nhiên xảy ra, rồi lại đột nhiên chấm dứt.
Nàng biết, những người trên kia nhất định sẽ xuống cốc tìm bọn họ.
Sống thì phải thấy người, chết cũng phải thấy xác.
Bởi vì, nam nhân bên cạnh người nàng chính là đứa con của hoàng đế.
Vả lại trải qua hôm nay, kia sẽ còn là đứa con quan trọng nhất của hoàng đế.
Ba người hiện tại đang treo leo vách đá, tuy trên đầu bọn họ có một khối nham thạch rất lớn nhô ra che mất tầm nhìn của người bên trên, nhưng chỉ cần bọn họ la lên thì bên trên nhất định có thể nghe thấy, sẽ tìm được cách đưa bọn họ lên.
Thế nhưng trong lòng Kiều Sở lúc này lại không hề cảm thấy một chút vui mừng nào, ánh mắt ngơ ngác vẫn dán lên trên hai người trước mặt vẫn đang ôm chặt lấy nhau, nghe Thượng Quan Kinh Hồng trầm thấp nói, từ nay về sau ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta thêm một lần nào nữa.
Nàng, chính là cái người kia trong lòng ngực của hắn.
Tim nàng tựa như bị ai bóp nghẹt, thời điểm Kiều Sở nghĩ không biết mình có nên nhắc nhở bọn họ, có thể đợi tới lúc lên trên rồi hẵng nghĩ tới chuyện ôm hôn thì đột nhiên trên tay cảm nhận được một chút khác thường, kinh hãi phát hiện ra mõm đá này căn bản trụ không nổi sức nặng của ba người!
Dường như Thượng Quan Kinh Hồng cũng đã chú ý tới điểm đó, ánh mắt hắn căng thẳng, nói với Trầm Thanh Linh, chớ sợ.
Hai cánh tay Trầm Thanh Linh gắt gao bám chặt lấy cổ hắn, úp mặt vào trước ngực hắn.
Còn nàng chính là không khí bên cạnh bọn họ.
Nàng vẫn còn nhớ rõ cái lần duy nhất nàng chơi trò nhảy Bungy ấy chính là đi cùng Tần Ca.
Nàng quả thực rất sợ hãi, bàn tay run rẩy khi đó còn thực sự ôm chặt lấy cánh tay của Tần Ca.
Tần Ca giễu cợt nàng, mà nàng lại thành thành thật thật nói, chết cũng không buông tay.
Không biết vì cái gì mà nàng lại rất sợ độ cao, có lẽ là từ lúc sinh ra đã như vậy…
Lúc này đây, âm thầm nghĩ trong đầu, có lẽ thời gian suy nghĩ của nàng cũng chỉ dài bằng một phần mười của giây, sau đó, chậm rãi buông lỏng cả hai tay…..
Danh Sách Chương: