Mục lục
Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc này nhìn qua tựa hồ như người nam nhân này có vài phần thật tâm.
Giả là thật mà thật cũng là giả, rốt cuộc là giả hay thật, nàng cũng đã không phân biệt được nữa.
Nàng nhớ lại lời mà hắn từng nói qua với nàng ở thời điểm mà bọn họ bước vào trận đấu thứ ba, lúc đó ý tứ trong lời nói của hắn cũng tương tự như lời vừa rồi của hắn.

Nhưng nàng lại có cảm giác, hiện tại hắn nói ra dường như có điểm gì đó bất đồng.
Nhưng bất đồng ở điểm nào thì nàng cũng không muốn đi truy cứu làm cái gì.
Hiện tại nàng chỉ biết là, nàng phải nắm lấy bậc thang này.
Về sau nàng sẽ không cần phải lo lắng đến chuyện làm thế nào để trở về Bắc địa nữa, bởi vì hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nhưng thời điểm hắn xuất binh cũng chính là lúc nàng rời đi.
Nàng chịu đựng cái hôn thật mạnh của hắn dừng lại trên đỉnh đầu, chậm rãi buông mảnh từ bát trong tay ra…
Duệ vương khẽ chấn động, lập tức đoạt lấy mảnh từ bát trong tay nàng ném xuống dưới đất, sau đó vội vàng nắm lấy bàn tay của nàng mở ra xem, nhìn thấy bàn tay chỉ bị rách da chứ chưa có bị mảnh vỡ cắt sâu vào, lúc đó ánh mắt hắn mới hơi hơi thả lỏng.

Nàng quét mắt nhìn hắn một cái, tay hắn bị thương rất nặng, máu của hắn rơi xuống trên tay nàng, nàng chán ghét nói câu “Thực bẩn”, sau đó hướng trên y phục của hắn lau lau.
Duệ vương cau mày, nhưng mâu quang lại lấp lánh quýnh duệ, khóe môi cũng khẽ giương lên.
Người không biết còn tưởng là hắn vừa mới đánh bại được đối thủ.
Hắn giữ tay nàng, rất nhanh ôm lấy nàng cùng ngồi xuống giường.
Nàng thấp giọng nói, chờ một chút, ta muốn mặc quần áo.
Hắn ngăn nàng lại, một tay ôm nàng, một tay vói qua cầm lấy y phục của nàng đưa lại gần, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức ửng đỏ, khẽ khụ một tiếng, nói: “Mặc cái khác đi, cái này…đã rách rồi.”
Hắ nói xong liền như lơ đãng đem y phục của nàng ném qua một bên, sau đó cởi ngoại bào trên người khoác lên người nàng, lại cầm lấy chăn bông đắp lên người nàng, lần nữa cầm lấy băng gạc cùng cao dược thay nàng xử lý vết thương trên trán.
Nếu không phải trước đó giữa bọn họ xảy ra quá nhiều chuyện, thì hiện tại nàng nhất định sẽ bật cười…Quần áo như thế nào vì bị rách mà không thể mặc nữa! Là sớm bị hắn xé rách cho nên không thể mặc!
Mà trên người hắn thì vẫn là một bộ y phục chỉnh tề, hắn vốn là loại người muốn nữ nhân liền có nữ nhân, vậy mà vừa rồi cấp bách đến nỗi chỉ đem mỗi quần cởi ra…
Nàng thản nhiên nói: “Bát gia, quần áo của Kiều Sở vốn đều bị rách cả, nếu quần áo đã bị rách liền không mặc được nữa, nói vậy thì Kiều Sở trước nay liền không có mặc quần áo.”
Duệ vương nghe nàng nói, liền nhanh chóng đem băng gạc buộc lại ổn thỏa, ngón tay chấm thuốc mỡ vẽ loạn lên lòng bàn tay của nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Sau khi trở về, ta sẽ sai người may y phục mới, cấp trang sức mới cho ngươi, mỗi ngày một bộ.”
Nàng nói một tiếng cám ơn, mệt mỏi tựa vào trong lòng ngực hắn không thèm nói thêm cái gì nữa.

Duệ vương cũng không có lên tiếng, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Lời ta nói vừa rồi, ngươi đã hiểu hay chưa?”
Thanh âm của hắn có chút đè nén.
Kiều Sở không nghĩ tới hắn vẫn còn đem chuyện này để trong lòng, hắn là người thông minh, vậy mà vẫn còn không hiểu được ý của nàng sao?
Có điều, lúc này đem chuyện này nói ra cho rõ ràng cũng là tốt, miễn cho về sau để cho người này lại giận chó đánh mèo lung tung.
“Ta cùng Hạ vương vốn chỉ là tình bằng hữu chi giao, nào có cùng hắn dây dưa cái gì.”
Nàng nói xong, mà hắn thì im lặng không nói gì, nàng có chút khẩn trương trong lòng, một lúc lâu sau trên lưng đột nhiên căng thẳng, nàng bị hắn hung hăng ôm chặt từ phía sau, chỉ nghe hắn hơi hơi cười lạnh nói: “Ngươi đối với hắn vô tình, nhưng hắn đối với ngươi không phải vô tâm, nếu vô tâm hắn sao có thể đối đãi với ngươi như thế? Hắn dám chạm vào ngươi….”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại, nàng chỉ nghe được hô hấp nặng nề của hắn nhẹ nàng phả lên trên lưng nàng, nàng giật mình, hắn đã từ phía sau cúi đầu ngậm lấy thùy tai của nàng, rất nhanh lại hôn lên cổ nàng……
Nàng cắn chặt răng để mặc cho hắn hôn, thận trọng nói: “Ta vốn chỉ biết sẽ có chuyện như đêm nay, chủ yếu là bởi vì Tuyết ngân.

Về phần ta cùng hắn, ta không thương hắn, ta lại càng không có phản bội ngươi, nếu ngươi đối đãi với ta khá hơn một chút, ta…….”
“Chớ nói!”
Nàng vừa định nhắc tới cái ôm kia, mà hắn đột nhiên thô thanh đánh gảy lời nàng, xoay người nàng lại, ánh mắt hắn thâm trầm, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Nàng gắt gao cắn chặt răng…….Nàng rất nhanh liền có thể rời đi, cho nên hiện tại nàng không thể đẩy hắn ra, không thể…..
Hô hấp của hắn trầm xuống, bỗng dưng đẩy nàng ra, hai mắt có chút hung ác thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, nàng nhìn đến trong mắt hắn hiện lên chút hương vị của dục vọng, trong lòng liền hoảng hốt, vội nói: “Ta rất mệt, đầu ta rất đau.”
“Ừm.” Hắn nhàn nhạt hừ một tiếng, buông nàng ra, lấy tay đem toàn bộ những mảnh vụn vương vãi trên giường hất xuống đất, sau đó mới lại lần nữa ôm nàng cùng nhau nằm xuống, lại lấy chăn đắp kín cho cả hai người.
Nàng gối đầu trên cánh tay hắn, tuy biết dược của hắn là đồ tốt, nhưng miệng vết thương trên trán của nàng vẫn không ngừng đau đớn, mặc dù cả người đều mệt mỏi nhưng nằm mãi mà vẫn không thể ngủ.

Đêm nay đối với nàng mà nói tựa như dài bằng cả nửa đời người.
Nàng trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt lại rơi xuống vết thương trên tay hắn.
Vết thương kia huyết nhục mơ hồ, xấu xí dữ tợn…Vậy mà hắn lại không cảm thấy đau một chút nào sao? Hay là hắn…quên?
Nàng nghĩ nghĩ, sau đó lập tức gạt qua một bên, cái đó nàng không cần thiết phải quan tâm.
Giọng nói của hắn chợt vang lên sau lưng: “Không phải nói ngươi mệt sao, như thế nào còn không ngủ.

Hay là đau đầu? Ngươi yên tâm đi, dược này rất tốt, ngươi ngủ một giấc xong tỉnh dậy sẽ không còn đau như vậy nữa.

Ngay mai ta sẽ tấu cáo với phụ hoàng để ta ở lại trong doanh trướng cùng ngươi.”

Hắn nói xong liền ôm nàng sát thêm vào trong lòng, bàn tay đưa tới trên đầu nàng nhẹ nhàng xoa bóp.
Nếu thật sự quen thuộc thì nhất định có thể phát hiện thanh âm của hắn vốn không hề ôn điềm, vẫn là thản nhiên mạc mạc, nhưng lúc này, nàng lại tổng cảm giác được trong thanh âm của hắn còn có chút đè nén cùng khẩn trương.
Nàng tự giễu cười cười, nàng có thể lý giải đây là do hắn đang áy náy vì đã thô bạo với nàng có được không.

Nhưng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không giải thích cái gì với nàng, ở thế giới nam quyền này, hành vi của hắn vốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Đương nhiên đối với nàng mà nói, cho dù hắn có giải thích cũng vô dụng.
Nàng vô tâm đi dò xét, tuy rằng trên đầu được tay hắn xoa bóp thực sự là rất thoải mái, nhưng nàng thấy hành động này có vẻ hơi quá mức thân mật, vì thế thuận miệng nói: “Đừng xoa nữa, ngươi ngủ đi, ta chỉ là hơi đói bụng một chút thôi, hiện tại ngủ là tốt rồi.”
Sau lưng nam nhân tựa hồ đã chống tay ngồi dậy, nàng có chút hoảng hốt xoay người nhìn lại, chỉ thấy hắn không nói được một lời đã hạ giường, bước nhanh tới trướng khẩu, đi tới cửa rồi, lại tựa hồ như sực nhớ tới cái gì, lại chạy vội trở về, hướng nàng nói, Kiều Sở, ta sai người đi làm chút thức ăn cho ngươi, ngươi không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, vậy để ta dặn trù nương nấu cho ngươi một ít cháo, ngươi thích uống canh chim trĩ thỏ hoang hầm nhừ có đúng không, mấy cái đó hôm nay ta đi săn cũng săn được rất nhiều.

Ngươi trước chợp mắt một lát đi đã, tỉnh dậy là có thể ăn rồi.
Hắn nói xong, thần sắc trên mặt có vẻ hơi đắc ý nhảy nhót, rồi lại tựa hồ như nhận ra điểm kỳ lạ trong mắt nàng, cho nên lập tức thu lại vẻ mặt, cầm lấy thiết mặt ở đầu giường mang vào, xoay người bước ra ngoài.
Kiều Sở nhìn thấy trên mặt đất lưu lại những vết máu, mặt đất còn vương vãi một ít mảnh vỡ của từ bát, là trước đó do hắn ném xuống, vậy mà hắn cư nhiên lại có thể quên mang cả giày cứ thế mà đi ra? Còn nữa, ai nói với hắn là nàng thích ăn canh hầm chim trĩ thỏ hoang?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK