Mục lục
Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng nàng nên như thế nào mở miệng…..
Bọn họ ngay cả cái chuyện thân mật nhất cũng đã làm qua rồi, hiện tại lại gian nan ở một cái ôm?
Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định gạc tất cả qua một bên….Túm lấy cả chăn lẫn đệm qua, lấy tốc độ không gì sánh bằng tiến sát vào trong lòng hắn.
“Lạnh, cùng nhau đắp chăn đi.”
Nàng trượng nghĩa nói xong, lại không nghe thấy tiếng đáp lại, duy chỉ có một điều đáng ăn mừng đó là mỗ Bát cuối cùng cũng không một cước đá văng nàng đi, hắn không có động tĩnh gì, hai tay vẫn đang cầm lấy quyển sách.
Trong lòng nàng có chút hồi hộp, ngẩng đầu thăm dò.
Ánh mắt hắn tựa hồ đang chăm chú nhìn đỉnh đầu nàng, khóe miệng cong lên, bắt gặp nàng ngẩng đầu rình, liền ấn mạnh đầu nàng vào trong ngực.
Bởi vì đầu bị hắn dúi vào trước ngực, cho nên lúc này cả người nàng phân nửa đều nằm trong lòng hắn, kề sát vào ngực hắn…..Hai người gắt gao rúc vào nhau.

Hắn buông quyển sách trong tay xuống, đem chăn kéo lên đắp kín cả hai người, mới tiếp tục cầm quyển sách lên.
Trong đầu nàng lờ mờ nghĩ, quan hệ của bọn họ thật sự rất kỳ quái, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đến mức này thôi, có điều như vậy cũng đã là đủ rồi……Nàng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đại khái quyển sách kia cũng là một thứ rất tốt đi, có thể khiến cho vị gia này thỏa mãn, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Mà nguyên lai hắn cũng không phải một cái xác sống, thân thể ấm áp của hắn quả thật khiến cho nàng phải cảm động.

Chân nàng lại vẫn lạnh giống như một khối băng, nàng hơi dọ dự một chút, nhưng lập tức nghĩ, nếu như không làm thì thôi, mà đã làm thì phải làm tới cùng, vì vậy liền lặng lẽ vói chân rúc vào trong chân hắn sưởi ấm.
Hắn hung hăng nhéo cái mũi nàng một cái, nhưng thật không có đẩy nàng ra, ngược lại còn hơi hơi kẹp lấy hai chân của nàng.
Nàng cũng phải trả giá, cằm của hắn thuận thế gác lên đỉnh đầu nàng, cũng không hữu lực, thoải mái tiếp tục xem sách.
Thân thể nàng cuối cùng cũng có thể ấm lên, nàng đột nhiên ý thức được, trước đó sở dĩ nàng không lạnh có lẽ cũng chính là vì vẫn nằm trong lòng hắn.
Có điều thân thể thì bắt đầu ấm áp, nhưng lúc này cảm nhận được hơi thở cùng hô hấp của hắn tựa hồ như là một loại bức bách, mà nàng thì nửa gối lên ngực hắn, đến động cũng không dám động, tư thế có bao nhiêu cứng ngắc, cơn buồn ngủ cũng vì vậy mà chậm rãi tiêu tan đi không ít.
Hơn nữa, thân thể của nàng thật không thể tránh khỏi phải run rẩy….Bởi vì, chân của hắn đang nhẹ nhàng cọ xát bàn chân của nàng, bao chặt lấy hai chân nàng.
Nàng biết, có lẽ đối với hắn thì đây chính là đang thay nàng sưởi ấm, nhưng nàng lại thật có chút sợ hãi cử chỉ thân mật này, cái loại tiếp xúc gần gũi của hai người hiện tại so với hành động này của hắn lại càng khiến cho người ta thập phần phải choáng váng.

Đây chẳng phải là hành động của hai người yêu nhau say đắm mới nên làm sao? Như kiểu hai người yêu nhau, làm mọi việc hết thảy đều là vì nghĩ cho đối phương…..
Nàng có chút khó chịu nhúc nhích tới lui, lại khiến cho da thịt người nào đó trở nên băng lãnh.
“Nếu ngươi còn quấy rầy đến ta, ta liền ném ngươi xuống đất.”
Thanh âm mỗ Bát rét lạnh truyền đến.
Nàng lười biếng đáp lời hắn, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn quyển sánh đang nằm trong tay hắn, nàng muốn phân tán tâm tư đi một chút, nói không chừng còn có thể ngủ được, hơn nữa, nàng nghĩ quyển sách trên tay hắn có thể là một thứ gì đó rất thú vị, vì thế mở miệng nói: “Ngươi đang xem cái gì vậy, cho ta xem cùng với được không?”
“Nhiều chuyện.”
Hắn có chút không kiên nhẫn nói…….Nhưng nàng phát hiện vị trí của quyển sách tựa hồ hạ thấp đi một chút, vừa vặn nằm trong tầm mắt của nàng, vừa nhìn thấy bên trong có gì liền lập tức cả kinh.

Bên trong quyển sách kia vẽ chi chít đầy những khung cùng văn tự đánh dấu…..Chính là bản đồ xa giá!
Nàng hơi hơi kinh nghi, hạ giọng nói khẽ đến mức giống như muốn đem thanh âm nuốt vào trong miệng: “Hoàng thượng mặc dù còn chưa có tuyên bố, nhưng binh phù này…..E là ai cũng đã đoán ra nó nhất định sẽ rơi vào tay ngươi, việc cứu giá ám sát lần này ngươi còn muốn làm nữa hay không?”
“Kiều Sở, ngươi không hiểu….Ám sát hay không ám sát, đó không phải việc mà ta có thể quyết định, đại ca của ta đã quyết làm cho đến cùng, hắn nhất định sẽ làm.” Hắn cúi đầu cười cười.
Mặc dù hắn cười nói như vậy, nhưng trong thanh âm lại không mang một chút ý cười.
Hắn nói không sai! Nhưng nếu nói như thế nghĩa là….trên đường trở về tất sẽ có mối họa lớn xảy ra, lòng Kiều Sở bất giác trở nên nặng trĩu khó giải thích rõ….Cái loại cảm giác này khiến cho lòng nàng bất an, giống như mối họa kia tổng đã có thể biết trước, nhưng lại tổng có cảm giác sẽ có biến hòa kỳ lạ xảy ra bên trong.


Nàng đột nhiên nhớ tới cái thâm cốc trên đường bọn họ đến đây, bên trong cốc đại thụ mọc dày đặc, đáy cốc lại cực kỳ sâu, hắc ám âm u, lại ngấm ngầm nguy hiểm……
Cả người nàng đều run lên, mỗ Bát liếc mắt nhìn nàng một chút, trầm giọng nói: “Nằm ngay ngắn cho ta.”
Nàng khẽ đáp lời, quay qua nghiên cứu bản đồ xa giá, dù sao thì hắn cũng không có cấm nàng xem___
“Ngươi nhìn cái này làm gì?” Hắn thản nhiên hỏi.
“Để đề phòng, đến lúc đó ngươi lo bảo hộ cho phụ hoàng ngươi cùng Lang phi và Trầm tiểu thư, ta cũng chỉ là cầu một cái tự bảo vệ mình thôi.”
“Ngươi thật coi chính mình……Ngươi nghĩ ta và đại ca ta có thể mang theo bao nhiêu người lại đây, mà những người này chủ yếu là đối phó với ai? Chuyện binh phù hiện giờ đã định, liền sẽ không có chuyện giả vờ ám sát phụ hoàng nữa, lại càng không có chuyện gọi ám vệ đi ra, tình thế lúc đó tất cũng sẽ không quá mức hỗn loạn……..”
Hắn khinh xuy, thanh âm cũng giống như nàng ép đến cực thấp, thổi vào trong tai nàng.

Bờ môi ấm áp của hắn kề sát vành tai khiến cho nàng không khỏi run rẩy một trận.
“Sửu bát quái, điều duy nhất ta băn khoăn chính là………về bản đồ giả đang nằm trong tay đại ca ta, rốt cuộc thái tử đã đem xa giá của ai đổi thành xa giá của hắn.”
Nàng cơ hồ nhảy dựng lên, chuyển đầu nhìn về phía hắn, hơi thất thanh nói: “Vậy mà ta cư nhiên không nghĩ tới điều này……Đúng vậy, nếu thái tử đem xa giá của hắn đổi thành…..”
Mỗ Bát lạnh lùng cười: “Đổi thành xa giá của ta……Cái kia quả thật rất thú vị.”
Nàng cẩn thận suy nghĩ, vội vàng nói: “Vậy Trầm tiểu thư đâu, lẽ ra nàng phải biết chứ.

Lúc đó chính là nàng đem giả đồ đưa tới cho Hiền vương, nàng nên xem qua giả đồ này, chỉ cần ngươi hỏi nàng, nếu quả thật như thế thật thì chúng ra nên chuẩn bị sẵn sàng…….”

“Hoàn toàn ngược lại.” Mỗ Bát nhẹ giọng đánh gảy nàng, cũng mặc kệ vết thương của nàng, lười biếng tựa đầu vào trên vai nàng, thản nhiên nói: “Lúc ấy tình huống cấp bách, Linh nhi lại một lòng nghĩ tới việc trộm thực đồ, ngược lại liền xem nhẹ giả đồ mấu chốt này.

Nàng biết đó là giả đồ, cho nên đến nhìn cũng không có nhìn liền đem nó giao cho ám vệ, để ám vệ đưa tới phủ đại ca ta.”
Kiều Sở nhíu mày: “Cũng trách không được nàng sẽ xem nhẹ, e là bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ đến điểm mấu chốt đó…..Vậy là ngươi đã hỏi nàng rồi sao?”
“Ân.”
“Vậy thì liền có chút phiền toái rồi.

Nhưng nếu như ngươi chuẩn bị trước, hẳn là….”
“Không, Kiều Sở, ngươi vẫn không hiểu, Nhị ca ta lần này có thể muốn mượn tay đại ca lấy mạng của ta, có điều mượn đao giết người chỉ là kế thứ nhất.

Nhưng nếu Nhị ca cũng có dụng ý giống như ta trước đó, ngươi nói xem, xa giá của phụ hoàng sẽ nằm ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK