“Vậy về sau ta và nàng, còn cả đứa nhỏ của chúng ta sẽ ở cùng ở bên nhau” Tân đế ngược lại không hề thấy đó là yêu cầu quá đáng, đầu mày cuối mắt ngược lại còn tràn đầy ý cười, tuấn nhan càng tăng thêm vẻ đẹp yêu mị.
Tiểu Man ngẩn người, theo bản năng sờ lên bụng__đêm qua vì đau lòng chỉ biết khóc lóc chứ chưa hề nhìn thẳng vào vấn đề, chẳng lẽ nàng chính là Kiều Sở thật sao?
Nếu nàng là Kiều Sở, vậy đứa nhỏ này chính là con của hắn.
Nghe nói Kiều Sở khi chết đang mang thai, nếu nàng đúng là Kiều Sở vậy tại sao sau khi sống lại lại mang một gương mặt khác như thế, chuyện này thật sự là quá khó tin.
Nhưng chứng kiến những chuyện xảy ra gần đây thì nàng cũng không thể không tin, tận mắt nhìn thấy hắn dùng sức mạnh như thần, nếu hắn đúng là Phi Thiên thì chuyện Kiều Sở sống dậy biến thành nàng cũng không hẳn không thể xảy ra.
Tân đế hôm qua đã nói bộ dạng nàng bây giờ là do ảo thuật biến thành.
Nhưng nàng lại không tin nàng chính là Kiều Sở, Kiều Sở cả đời chịu đau thương nên nàng cũng thật sự rất hận hắn.
Hận giống như Kiều Sở hận.
Hắn bỗng dưng cầm tay nàng chặt đứt dòng suy nghĩ của nàng, nàng hít sâu một hơi âm thầm quyết tâm làm theo kế hoạch đã đặt ra.
Nàng nghĩ đến Kinh Thông.
Kinh Thông chưa bao giờ để ý đến quá khứ của nàng, nàng sao có thể phụ một người như hắn.
Tiểu Man nheo mắt, nói: “Ta không muốn tự đi, cũng không muốn lên kiệu, ngươi cõng ta đi đi”
“Được!”
Tân đế tựa hồ ngẩn ra, Tiểu Man cười thầm trong bụng, ngươi do dự sao, do dự đi, bên ngoài có nhiều người như thế, ngươi mà cõng ta đi thì còn gì gọi là tôn nghiêm của bậc quân vương, nàng đang định “hạch sách” hắn thì hắn đã bất ngờ bế nàng lên.
“Nếu cõng sẽ động đến đứa nhỏ”
Tiểu Man sửng sốt, thẳng cho đến khi hai người đi được một đoạn nàng vẫn còn run, liền ngay cả đám người lão Thiết đi phía sau cũng im lặng, cao hứng, tựa như bọn họ không hề cảm thấy như thế này là quá đáng.
Mỗ đế lại càng cao hứng dị thường, trong mắt vẫn tồn ý cười như cũ, dọc đường đi chỉ đơn giản là lạnh nhạt đáp lại những cái hành lễ của cung nhân, thi thoảng còn khẽ cúi đầu trán chạm vào trán nàng.
Đây là bộ dáng của Phi Thiên sao?
Phi Thiên tuy tính tình ôn đạm nhưng tuyệt nhiên sẽ không đối với bất kỳ ai có hành động như vậy.
Lòng Tiểu Man cực kỳ bối rối lại dường như bị mê hoặc, thẳng cho đến lần thứ n bị người nào đó dùng trán cọ trán nàng mới cảnh giác mở miệng, một tay đẩy đầu hắn ra xa, hung hăng nói: “Đổi đường”
Tân đế cười hỏi: “Nàng muốn đi đâu?”
Tiểu Man nhất định phải làm khó hắn: “Đi Ngự hoa viên ngắm hoa”
Ngự hoa viên nằm ở hướng ngược lại, thế nhưng tân đế lại đồng ý không một chút do dự.
Dọc đường đi nàng nhìn thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi nhưng lại không bộc lộ một chút nào gọi là mất kiên nhẫn, nàng không khỏi mím môi.
Bế nàng đi lâu như vậy nhất định là rất mệt, nhất là nàng lại còn đang mang thai người rất nặng, nhưng hai cánh tay bế nàng vẫn vững vàng không chút run rẩy, chỉ là bước chân hắn lại có hơi khập khiễng, nàng cả kinh, chân hắn bị làm sao vậy, mấy lần trước gặp nếu không phải đang là lúc binh đao khói lửa thì cũng là lúc lòng nàng đang khó chịu cho nên hoàn toàn không để ý đến cái này.
Nàng lúc này mới nhận ra chân của hắn hình như là bị tật, trong lòng run lên.
Lúc này Cảnh Thanh đi phía sau chợt lên tiếng: “Kiều chủ tử, để nô tài gọi kiệu đến được không, gia bởi vì chuyện của Kiều chủ tử cho nên nản lòng không điều trị bệnh, đi lâu như vậy sẽ rất đau…”
“Cảnh Thanh, ngươi tới thiên điện trước đi”
Tân đế dừng lại, trầm giọng nói.
Cảnh Thanh bị mắng theo bản năng nhìn Cảnh Bình, nhưng những người còn lại đều giống nhau không một ai lên tiếng, hắn không thể làm gì khác ngoài vâng mệnh, cúi chào hai người, dậm chân một cái xoay người đi đến thiên điện.
“Kiều Sở, nàng đau lòng”
Trong lòng Tiểu Man cảm thấy mình làm thế này có chút không phải, cắn môi, nhưng cũng không mở miệng bảo hắn thả mình xuống, thẳng cho đến khi giọng nói trầm ấm rõ ràng của hắn thì thầm bên tai.
Nàng định phản bác nhưng nhìn thấy ánh mắt cực nóng của hắn đang nhìn chằm chằm mình, nàng mới phát giác hai cánh tay mình đang ôm lấy cổ hắn, nàng vội vàng buông tay ra, tân đế sủng nịnh cười, vẫn không có ý định sẽ thả nàng xuống.
Đến Ngự hoa viên, lúc nàng được hắn thả xuống thì cả long bào đã thấm đầy mồ hôi.
Lọt vào tầm mắt lúc này đâu đâu cũng là loài hoa nàng từng nhìn thấy trước cửa đại điện trong ngày tân đế đăng cơ, có bông vừa mới chớm nở, cũng có những bông đã mở bung to bằng cái bát to, chen chúc nhìn như một mảng tuyết màu hồng nhạt.
Nàng không kiềm lòng được vươn tay sờ, trong lòng không hiểu sao lại có chút phiền muộn.
Tân đế từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Loài hoa này tên là Ngưng Sương, sau khi từ Kháng thành trở về ta đã đến nhà mẫu phi ta đem số hoa này tới đây, trong cung và Duệ vương phủ đều có, mỗi ngày trừ bỏ thượng triều lo chính sự, ta đều đến nơi này chăm hoa”
Tiểu Man lập tức đẩy hắn ra, tân đế khẽ vỗ về đầu nàng, vươn tay hái một nhành hoa đưa tới trước mặt nàng.
Lòng nàng căng thẳng, siết chặt nắm tay không nhận lấy, không muốn đối mặt với vẻ âm trầm trong mắt hắn, vội bối rối chuyển đề tài: “Hoa đẹp thì có đẹp, nhưng cả một khu vườn lớn như vậy chỉ trồng một loại hoa không phải quá đơn điệu sao?”
“Từng có một người nói với ta, ba nghìn nhược thủy chỉ nên thủ một bầu, ta khi đó không hiểu chuyện cho nên đã chọc giận người đó, phải dùng loài hoa này để bồi tội, hy vọng nàng ấy tha thứ cho ta.
Nàng ấy nói, nếu có một ngày ta làm sai chuyện, chỉ cần ta tặng hoa, nàng ấy sẽ tha thứ cho ta”
Tiểu Man càng thêm bối rối, một bàn tay bất chợt áp lên lưng kéo nàng sát về phía trước, đôi môi ấm áp của ai đó mạnh mẽ áp lên môi nàng, mang theo hơi thở mãnh liệt đầy chiếm đoạt, lúc đó nàng mới sực tỉnh, kinh sợ, hung hăng cắn người đó, hắn lại ôm chặt lấy nàng một lúc lâu sau mới buông ra.
Những thị vệ, cung nhân đang ở gần đó nhìn thấy đều bối rối xoay mặt đi nơi khác.
Môi hắn bị cắn đến bật máu.
Trong tay hắn vẫn cầm nhành hoa khi nãy, lúc ôm hôn nàng cũng không hề buông ra, gai đâm vào lòng bàn tay.
Tiểu Man từng bị gai loài hoa này đâm cho nên biết nhất định rất đau, mà hắn dường như không cảm thấy gì, còn nắm chặt rồi bẻ thân hoa vứt đi, chỉ giữ lại bông hoa đưa nó cho nàng.
Tiểu Man cầm lấy rồi dùng sức ném nó ra xa, ra sức chùi miệng rồi hét lên: “Nếu ngươi còn dám động vào ta như vừa nãy ta sẽ coi như là ngươi làm trái với ước định”
Tân đế đăm đăm nhìn nàng: “Trong ước định không hề nói là ta không được động vào nàng”
“Ta không thích, rất không thích!”
“Kiều Sở, không phải, Lâm Tiểu Man, nàng có biết, Cửu đệ bị thương rất nặng, đến mức hôn mê nhưng vẫn luôn gọi tên nàng?” Tân đế giống như không nghe nàng nói gì, hơi khập khiễng bước qua nhặt bông hoa vừa bị nàng ném đi, cẩn thận cất nó vào trong ngực.
Tiểu Man cả kinh vội tiến lên nắm chặt lấy áo hắn: “Mau đưa ta đi gặp hắn”
“Về thôi.
Đêm nay ta muốn nàng phải thị tẩm, không phải ngủ, mà là thị tẩm”
Danh Sách Chương: