Mục lục
Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên đời này, có rất nhiều thứ chúng ta không thể có được, nhưng giống như nàng đã từng nói với Thượng Quan Kinh Hạo, nhân sinh hậu thế, nàng chỉ hy vọng tình nghĩa chân thành có thể tồn tại, chỉ như thế mà thôi.
Lúc này, Tứ Đại thấp giọng hỏi: “Chủ tử, người nếu đã quyết định rời khỏi phủ thái tử, vì sao không tìm Duệ vương nhờ hỗ trợ? Người không phải muốn gả cho hắn sao? Người nọ đối đãi với chủ tử vô cùng tốt, chắc chắn sẽ nhận lời giúp người mà?”
Kiều Sở khẽ thở một hơi dài.

Đúng vậy, kỳ thật không nhất định phải tiến cung, chỉ cần có thể rời khỏi phủ thái tử thì tới bất cứ đâu cũng được.

Nàng có thể nhờ Duệ vương giúp nàng, nhưng nếu hắn lại một lần nữa tiến cung thỉnh cầu hoàng đế, cho nàng rời khỏi phủ thái tử, tất sẽ lần nữa chọc giận đến hoàng đế.
Còn đối với Hạ vương lại đơn giản hơn rất nhiều.

Thái tử, Hiền, Hạ, Trữ vương trong lúc đó, căn bản là ngầm đấu tranh gay gắt không ngừng, cho nên không có ai sợ phải đắc tội ai, chỉ cần trước mặt hoàng đế không huynh đệ thương tàn là được.
Nàng thấp giọng giải thích cho Tứ Đại nghe.
Tứ Đại nghe vậy, hoảng sợ: “Thì ra là thế.


Nhưng giờ thái tử nhất định sẽ không giúp chúng ta nữa, chuyện phu nhân phải làm sao bây giờ?”
Mỹ Nhân lạnh lùng đánh gảy: “Ngươi cho là thái tử thật sự sẽ giúp chủ tử chúng ta? Nếu hắn yêu chủ tử, có thể nào lại đồng ý giao chủ tử vào tay nam nhân khác? Chuyện giúp phu nhân còn phải xuất binh động đao mới có thể xử lý được, nếu hắn đã không yêu, ngươi nghĩ hắn sẽ chịu hao tâm tổn trí lớn như vậy mà giúp chúng ta?”
Kiều Sở cười, xoay người vỗ vỗ bả vai Mỹ Nhân.

Chuyện của Mịch La, nàng quả thật không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng Thượng Quan Kinh Hạo sẽ giúp nàng.
Tứ Đại ném cái khăn trong tay đi, đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm: “Vậy phải làm sao bây giờ? Lần trước chủ tử tính kế trên người Duệ vương, hắn nhất định sẽ nghĩ chủ tử với thái tử có gì mờ ám, sao chịu giúp chúng ta nữa?”
Kiều Sở nắm chặt cây chổi, đúng vậy, Thượng Quan Kinh Hồng thật sự sẽ tin nàng và thái tử thật sự không có gì sao? Hôm nay chuyện nàng ở Kim Loan điện từ chối đề nghị của thái tử, người biết bất quá chỉ có nàng cùng Thượng Quan Kinh Hạo mà thôi.
Cho nên nàng chỉ có thể đánh cược một ván.
Thánh chỉ đã ban hạ, không thể sửa đổi; chuyện mẫu thân cùng tộc của bà cũng không thể không giúp.

Nàng đã tham gia đại hội tuyển phi, là phi tử của hắn, hậu quả nàng đã gây ra thì để nàng gánh vác.

Mịch La mặc dù không phải mẹ đẻ chân chính của nàng, nhưng bao nhiêu năm cùng nhau sớm tối, trước kia nàng không nhận được sự yêu thương của cha mẹ, hiện tại gặp Mịch La nàng đã nhận được rồi, cho nên nàng sớm đã coi Mịch La là mẹ đẻ của mình, Mịch La là trách nhiệm của nàng, nàng đương nhiên không thể trốn tránh.
Thay đổi sinh mệnh của thái tử, mượn việc đó thay đổi sinh mệnh của Tần Ca trong thế giới hiện đại; gả cho Duệ vương làm vợ, thật lòng đối xử tốt với hắn, đổi lại là hắn giúp nàng cứu Mịch La.

Hai cái này chính là con đường mà nàng mà phải đi trong thế giới hiện tại.
Hành trình nàng đã trải qua khi ở phủ thái tử, từng chút từng chút một bị chôn sâu tận đáy lòng, chỉ có sự khát khao đẹp đẽ ở sâu bên trong đại mạc mà chỉ có những khi đi ngủ nàng mới lặng lẽ lấy ra ngẫm lại toàn bộ đều tiêu tan.

Tình yêu, nàng đã không còn nghĩ đến nữa, không dám khao khát nữa.
Có điều, cái khó giải quyết chính là, trên tế văn Đông lăng mộ có ghi thời gian Đông Lăng vương băng hà, nhưng nàng thật không biết khi nào thì hắn đăng cơ, tâm bệnh của nàng liệu có thể vượt qua được mùa hoa trong năm.
Chỉ sợ nàng không thể không lựa chọn phương pháp thứ hai để phá vỡ hiệu ứng hồ điệp làm cho Tần Ca sống lại, tức là thay đổi người kế vị, khiến cho Thượng Quan Kinh Hạo không thể đăng cơ.

Nhưng mà, nàng có thể trong trận hoàng quyền tranh chấp này đi một nước cờ nhỏ, nàng có thể làm được điều đó không?
Làm cho hắn không thể kế vị? Tim nàng đập thịch một cái, nguyên lai là nàng và Thượng Quan Kinh Hạo đã định là không thể chung một chỗ.


Người có ý đồ phá hủy nguyện vọng lớn nhất của nam nhân kia chính là nàng, bọn họ về sau làm sao có thể còn ở cùng nhau?
Để nàng hôm nay ra được quyết định này cũng tốt, hiện tại, việc nàng có thể làm chỉ có thể là tiếp tục mà thôi.
Nàng hít một hơi thật sau, dặn dò: “Được rồi, không nói nữa, mau đem chỗ này dọn dẹp cho sạch sẽ rồi về thôi”
Tứ Đại bĩu môi: “Chủ tử, người thế nào lại đêm hôm khuya khoắc mới lại chỗ này dọn dẹp? Ngày mai sáng sủa rồi đến không tốt hơn sao? Đều toàn là chuyện tốt không ra khỏi cửa, người lại lén lút tới đây, người nên đi gặp Thượng Quan Kinh Hồng, nói cho hắn biết người tốt như thế nào đi a.”
Kiều Sở lắc đầu, chính là có khả năng có thể đạt được nguyện vọng, cho nên nàng muốn vì hắn mà làm chút chuyện, nào có yêu cầu nhận lại được cái gì.
Nàng đột nhiên ngẩn ra, nàng là muốn vì hắn làm chút chuyện? Tới nơi này quét dọn, không phải là vì Thường phi, kỳ thật trong đáy lòng nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ chính là vì hắn?
Lúc này, thình lình nghe thấy Mỹ Nhân kêu “A” một tiếng.

Chỉ thấy Mỹ Nhân đang quỳ sát đất, lôi thứ gì đó ở dưới gầm bàn ra.
Nàng và Tứ Đại cùng bước qua nhìn, nhận ra vật đó là một cây cung nhỏ, trên dây cung có buộc một viên trân châu, nhìn hình dáng liền biết đây là loại trân châu vô giá.
Mấy người bọn họ hai mặt nhìn nhau, Tứ Đại đột nhiên kêu lên một tiếng, xoay người từ dưới gầm bàn lấy ra được thêm vài viên trân châu nữa.
“Đây là gì a?” Tứ Đại ngạc nhiên hỏi.
“Sao lại thế này,” Kiều Sở thở dài, thân thủ chế trụ tiểu cung, đem dây cung kéo căng, hạt châu “Sưu” một tiếng liền bắn về phía trước.
“Đây có lẽ là đồ chơi của Duệ vương khi còn nhỏ” Nhìn trân châu văng xuống đất phía xa xa, Kiều Sở bổ sung.
Tứ Đại líu lưỡi: “Lấy trân châu để làm đạn châu?”
Mỹ Nhân cười lạnh :”Đồ chơi này đủ chi tiêu cho tám năm, mười năm lương thực của nhà thường dân.”

Trân châu đẹp đẽ quý giá đến đâu đi nữa thì cũng có tác dụng gì? Kiều Sở lắc đầu: “Năm xưa đẹp đẽ quý giá, hôm nay liền tịch mịch cô đơn.”
Tứ Đại hai mắt phát sang, cười hì hì: “Chủ tử, hay là chúng ta lấy cái này đi đi”
**********************************
Đêm, bốn phía huyên náo động trời.

Duệ vương phủ cả trong lẫn ngoài, người người tấp nập như nước, đèn màu trương kết, pháo lễ sáng lạn một mảnh trời đêm.
Nghe nói, gần Duệ vương phủ, có mấy thân cây mọc liền nhau trên đường phố, đêm nay toàn bộ đều được treo đèn sáng trưng cháy mãi không tắt.
Hai ngày trước còn ở trong hoàng cung, ánh sáng hạt trân châu tựa hồ còn lóe lên trước mắt, nhưng trước mặt lúc này là một đôi nến đỏ như mị.

Ở mép giường, một nữ tử toàn thân kim tuyến hoàng tú đem một góc hỉ khăn khẽ nhấc lên sau đó chậm rãi buông xuống.

Hai ngày chỉ trong một cái chớp mắt, đêm nay, là ngày nàng cùng Duệ vương thành thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK