Năm ấy sinh nhật của Phương Phỉ, hắn một ngày trước đó đã mang theo thái tử suốt đêm rời cung.
Hai ngày sau, sau khi hắn cảm thấy đã mỹ mãn, lại tiếp tục dẫn thái tử hồi cung, cũng mang theo cả Trầm Thanh Linh.
Đứa bé kia là nữ nhi của biểu muội Phương Phỉ, phụ thân thì không rõ là ai, còn Trầm tiểu thư kia thì trước đó đã vào chùa làm ni cô, liền đem Trầm Thanh Linh gửi cho Phương Phỉ nuôi dưỡng.
Phương Phỉ và vị biểu muội đó vốn rất thân thiết, cho nên nàng cũng cực kỳ yêu quý đứa nhỏ này.
Lúc hắn đến chỗ Phương Phỉ, hắn thật cảm thấy tiểu cô nương này càng lúc lại càng trở nên thông minh lanh lợi, giống như có điểm nào đó kỳ lạ không giống lúc trước, mà thái tử cũng thật là yêu thích nàng.
Trầm Thanh Linh muốn đến hoàng cung thăm thú, cho nên khi hắn và thái tử hồi cung liền cũng dẫn theo nàng tiến cung chơi vài ngày.
Khi hắn hồi cung lại sực nhớ ra sinh nhật của Phương Phỉ cũng là sinh nhật của Thường phi, liền sai người ban thưởng cho nàng một hộc trân châu.
Đêm đó hắn cũng không chọn bài tử của Thường phi, nhưng nửa đêm lại lặng lẽ đến cung điện của nàng, hắn nghĩ, nàng nhất định sẽ rất thụ sủng nhược kinh.
Nào biết khi hắn đến đó, lại nhìn thấy Thường phi uống rượu say mèm, trên án bày đầy những tờ giấy, trên từng tờ chỉ viết mỗi một câu: “Cần gì trân châu an ủi tịch tiêu”, hắn lúc đó nhìn thấy lửa giận lập tức dâng lên, nàng là đang oán hắn không phải sao?
Hắn tức giận xé rách xiêm y của nàng bắt nàng phải thị tẩm….Nhưng đó cũng là lần đầu tiên nàng đẩy hắn ra, giơ tay run rẩy chỉ về phía hắn, nói, hoàng thượng, ta đã sớm nói qua, chuyện năm đó liền cứ như vậy thôi, ta cũng không oán ngươi chiếm đoạt ta, bởi vì ta không có tư cách đi oán ngươi, đêm đó vốn dĩ là ta không nên lẻn vào hoàng cung.
Ngươi đã không yêu ta, liền để ta và tiểu Bát đi đi, chỉ nói là ta đã chết là được, từ đó ngươi cùng Phương Phỉ tỷ tỷ cũng sẽ không phải vì ta mà nảy sinh hiềm khích nữa….Nhưng ngươi vì cớ gì lại không để ta đi?
Hắn cười lạnh nói, trẫm há có thể để hài tử và nữ nhân của trẫm phải lưu lạc bên ngoài?
Nàng cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, nói, ngươi nếu không thể thả ta đi, vậy thỉnh ngươi cũng không cần ở trên người vẫn mang theo mùi hương của tỷ tỷ liền tới đây hôn ta, như vậy thực ghê tởm, ngươi biết không?
Nàng dám nói hắn ghê tởm, nhưng hắn không giận trái lại là cười, lấn tới bắt lấy nàng, hung hăng đem nàng áp dưới thân, nàng liều mạng tránh né, mà hắn một lần lại một lần hôn môi nàng.
Một khắc kia, hắn thật không rõ là chính mình phát tiết hay là vì cái gì…….
Đột nhiên eo hắn tê rần, hắn lạnh lùng nhìn về phía tiểu hài tử đang dộng từng nắm đấm bằng bàn tay nhỏ bé lên người hắn.
Là tiểu Bát.
Tiểu Bát phẫn nộ nhìn hắn: “Phụ hoàng, sao người lại bắt nạt mẫu phi? Người vì sao phải cắn miệng của mẫu phi, mẫu phi không thích, tiểu Bát cũng không thích!”
Hắn trong mắt ngập tràn lửa giận, hung hăng giáng tiểu Bát một bạt tai, tiểu Bát té ngã xuống đất, nhưng một đôi mắt sáng ngời vẫn lạnh lụng nhìn chằm chằm hắn, cũng không hề sợ hãi.
(Gan lớn từ bé =_= )
Thường phi kinh hãi, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, lảo đảo chạy tới bên người tiểu Bát, ôm lấy thằng bé, hoảng sợ nhìn hắn.
Hắn lạnh lùng cười, chỉ tay vào mẫu tử hai người: “Mẫu thân thế nào, hài tử liền thế đó! Ngươi không bằng Phương Phỉ, mà hài tử của ngươi của không bằng Kinh Hạo, mẫu tử các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không bằng bọn họ! Về sau nếu không an phận thủ thường, trẫm liền lấy tính mạng mẫu tử các ngươi!”
Từ đó về sau, hắn liền lạnh nhạt với Thường phi một thời gian ngắn, mà mỗi khi Thường phi thấy hắn, cũng cung cung kính kính, trầm mặc không nói gì……
Không biết tại sao, trong đoạn thời gian đó, hắn cũng không truyền bất cứ cung phi nào đến thị tẩm, cũng không có xuất cung đi gặp Phương Phỉ.
Hắn nghĩ, là Thường phi đã phá đi hứng thú của hắn.
Hắn càng nghĩ lại càng giận, liền mượn cớ trách phạt mấy nô tài trong cung của nàng.
Đêm đó, khi hắn đang đọc sách trong Kim Loan điện, Thường phi lại đến, quỳ xuống trước mặt hắn.
Đêm đó, hắn ở Kim Loạn điện muốn nàng, hắn bằng mọi cách đòi hỏi nàng, còn nàng bằng mọi cách tùy ý hắn.
Tâm tình của hắn sau đó lại trở nên tốt hơn rất nhiều, liên tục vài ngày đều đến cung điện của nàng dùng bữa trưa.
Có một ngày, khi hắn đến hoa viên bên ngoài điện, lại nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ quái.
Tiểu Bát đang cầm một cây cung nhỏ, bắn liên tục vào một hòn đá treo trên cành cây, hắn đoán cục đá đó là tiểu Bát sai người treo lên.
Hắn biết, cây cung này là tự tay Thường phi làm cho tiểu Bát.
Bởi vì mấy ngày trước đó, Bắc địa lãnh chủ Kiều Chấn Trữ đã dẫn theo đại phi Mịch La và nhi nữ Kiều Sở lại đây, đồng thời cũng mang theo vài vật phẩm tiến cống, trong đó có một cây tiểu cung bằng ngọc.
Đông Lăng cũng giống như những nước khác, là từ trên lưng ngựa đoạt lấy thiên hạ, vì vậy tiểu cung này mặc dù so ra không lớn hơn bàn tay bao nhiêu nhưng lại có ý nghĩa rất lớn, khiến cho người nào cũng yêu thích.
Hắn đem cây tiểu cung ban cho thái tử, lúc ấy trên mặt tiểu Bát thần tình cực kỳ hâm mộ nhìn Nhị ca của hắn.
Sau lại, Thường phi liền làm cho tiểu Bát một cây tiểu cung, tiểu Bát dường như rất vui vẻ.
Trước mắt, “mũi tên” của hài tử kia lại chính là những hạt trân châu mà hắn ban cho Thường phi.
Hắn không khỏi khẽ cười khổ, tiểu Bát có lẽ vẫn còn để bụng lời hắn nói đêm đó, liền lấy trân châu này để trút giận.
Hắn cũng không trách tiểu Bát, dù sao ngày đó hắn đối với tiểu Bát cũng có quá đáng một chút, chỉ một cái tát, mà mặt đứa nhỏ kia đã sưng vù mất mấy ngày.
Hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, đột nhiên tiểu Bát lại hung hăng ném cây cung vào bụi rậm, cười khổ nói: “Cảnh Bình, ta không luyện nữa! Phụ hoàng nói rất đúng, ta không thể sánh bằng Nhị ca, Nhị ca có thể bắn hạ được chim chóc trên cây, còn ta ngay cả cục đá cũng không thể bắn rụng.
Tài trí lẫn võ công của ta cũng không hơn huynh ấy, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hơn được huynh ấy! Vốn ta còn nghĩ, nếu ta có thể làm được giống Nhị ca, phụ hoàng có thể vì thế mà đối với mẫu phi tốt hơn một chút!”
Cảnh Bình ở một bên kinh ngạc nhìn vị Thiếu chủ tử, lại do dự nhìn về phía cây cung nằm trong bụi rậm, sau đó vội vã đi theo tiểu Bát trở về trong điện.
Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một tia hối hận, vừa rồi trên mặt tiểu Bát chứa đựng dày đặc vẻ bi thương, bộ dáng tang thương như thế lại xuất hiện trên người một tiểu hài tử còn nhỏ như vậy.
Lúc dùng bữa hắn lại nghĩ tới việc này, nhưng hắn không có vạch trần ra, ngược lại chỉ là khen ngợi tài trí võ công của tiểu Bát vài câu.
Đêm đó là vì hắn tức giận cho nên mới nói ra những lời nặng như vậy, thực sự thì tài trí của đứa nhỏ này không hề thua kém thái tử, chỉ là do hắn sinh thiếu tháng, thân thể không đủ khỏe mạnh, sau này được thái y viện và Thường phi điều trị mới dần dần tốt lên.
Lúc này võ công tất nhiên là sẽ không đuổi kịp thái tử.
Đương nhiên, hắn không hướng tiểu Bát giải thích cái gì, trái lại chỉ nói, dường như tiểu Bát còn để ý chuyện đêm đó.
Giờ dùng bữa qua đi, hắn lưu lại trong điện nghỉ ngơi, Mịch La đại phi cũng thường xuyên đến thăm hỏi.
Phụ bối của Thường phi và Mịch La đại phi có giao tình sâu đậm, cho nên hai nữ nhân này cũng rất thân thiết với nhau.
Trong khoảng thời gian Kiều Chấn Trữ mang theo Mịch La đến Triêu Ca bái phỏng, Kiều Chấn Trữ thì thường cùng hắn nghị sự, mà Mịch La thì cũng ít đi ra ngoài hoàng cung thăm thú, cho nên thường mang theo nữ nhi đến cung gặp Thường phi.
Hắn đối với chuyện nữ nhân tâm sự cái gì không mấy hứng thú, chào hỏi khách sáo vài câu liền rời điện.
Thời điểm ra đến bên ngoài hoa viên, chợt nhìn thấy một tiểu cô nương đang gập người bò sát bụi rậm tìm kiếm cái gì đó, cả người tiểu cô nương đều vùi vào trong bụi, chỉ có cái mông nhỏ là nhô ra ngoài.
Danh Sách Chương: