Duệ vương phất tay một cái ý bảo Bích Thủy cùng Tứ Đại và Mỹ Nhân lui ra, cùng đứng một bên với Phương Minh cùng Cảnh Bình.
Bích Thủy sắc mặt khẽ biến.
Trên tay Kiều Sở tryền đến một trận đau đớn, nàng vội quay đầu sang chỗ khác, có điều, tuy rất đau nhưng lòng không cần phải lo lắng nữa.
“Vì sao lại kể cho bổn vương nghe câu chuyện đó?”
Hắn ở bên tai nàng hỏi một câu, thanh âm trầm thấp nặng nề, nhưng nàng có thể nghe ra được sự vui sướng trong giọng nói của hắn.
Nàng biết, hắn lúc ấy đã hiểu rõ ý nàng.
Tình yêu có đôi lúc chính là như vậy, không phải ngươi chỉ cần đi được chín mươi chín bước là đã thành công rồi, có khi chỉ đến một bước cuối cùng mà ngươi mãi vẫn không chịu đi kia mới phát huy tác dụng.
Có lẽ, người ngươi yêu vẫn cho rằng, ngươi nếu đã đi được chín mươi chín bước, sẽ không tiếc rẻ gì mà bước thêm một bước nữa.
Vì thế, khi ngươi bước nốt một bước cuối cùng, nàng ngược lại sẽ rút lui.
Cho nên, có đôi khi ngươi cũng nên lui từng bước, hoặc là giống như người binh sĩ nọ chỉ dừng lại ở ngày thứ chín mươi chín, điều đó không hẳn là không tốt.
Bởi vì, nếu hắn đứng đủ một trăm ngày hắn sẽ là vương tử, nhưng dừng ở ngày thứ chín mươi chín hắn chính là kỵ sĩ.
Vương tử đều là hoàn mĩ, nhưng kỵ sĩ chính là mạo hiểm.
Nữ nhân bất quá là chỉ dừng lại ở sự hoàn mĩ, nhưng cũng giống như nam nhân, nữ nhân đôi khi cũng thích sự mạo hiểm, trong lòng nữ nhân cũng có khát vọng muốn chinh phục một thứ gì đó.
Chỉ khác ở một điểm, khát vọng chinh phục của nam nhân thường hiển hiện ra ngoài, còn nữ nhân ngược lại sẽ kín đáo hơn một chút, bởi vì nữ nhân so với nam nhân luôn luôn băn khoăn e dè, nhìn trước ngó sau nhiều hơn.
Nàng biết, người nam nhân trước mắt này yêu đến quá mức sâu nặng.
Có lẽ, ngay cả bản thân hắn cũng không tìm được đường lui.
Hắn đeo mặt nạ đã nhiều năm, cho nên chính hắn cũng có quá nhiều mặt nạ.
Thật ra hắn là một người tính tình rất cổ quái.
Thông minh, trí mưu, ôn điềm, lãnh khốc, bá đạo, ẩn nhẫn, trầm tĩnh, có khi lại giống như một tiểu hài tử.
Hắn bày mưu tính kế khôn ngoan khéo léo, cũng có thể khiến cho nữ nhân phải một mực hết lòng vì hắn, nhưng đối với Thanh Linh, chính vì yêu, chính vì hắn luôn để ý đến cảm nhận của nàng, cho nên hắn không nhận ra điều đó.
Có những nam nhân, nếu ngươi gặp rồi thì sẽ biết, hắn có năng lực đạt được những thứ hắn mong muốn, nhưng cũng có những người thậm chí là cả cuộc đời, vĩnh viễn không đạt được những thứ mà mình mong muốn.
Bất luận là người nào, bất luận là nam hay là nữ, nếu đã rơi vào cuộc chơi này rồi, đều sẽ là lợi dụng lẫn nhau, lợi dụng người và bị người lợi dụng.
Nàng không biết có người nào đi yêu hắn một cách thật lòng mà hoàn toàn không có tư tâm hay không, hay đều là yêu hắn vì hắn tài trí thông minh.
Nhưng là, nếu nàng yêu hắn, chính là vì yêu cái bản tính quái đản của hắn, mà lại đôi lúc lại giống như một tiểu hài tử khiến cho nàng phải đau lòng.
Có điều, hắn đã có người hắn yêu, cho nên đó chỉ mãi là ý nghĩ trong lòng nàng mà thôi.
Nàng có hận hắn hay không nàng cũng không biết, bởi vì khi hắn chiếm giữ lấy nàng cùng yêu nàng là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Kể cho hắn nghe câu chuyện xưa kia không phải là vì muốn lấy lòng hắn, chỉ đơn thuần là muốn cho hắn cũng có thể có được hạnh phúc.
Nhưng nàng thừa nhận lúc này nghe được trong giọng nói của hắn chứa đựng sự vui sướng, nàng kỳ thật rất khó chịu.
Một khi đã yêu, không phải chỉ vì hắn không thương chính mình mà bản thân có thể ngừng thương hắn.
Nàng cần thời gian để buông bỏ, hơn nữa bây giờ nàng còn ở tại vương phủ, nàng có con đường nàng cần phải đi, vì vậy tôn trọng tín nhiệm chính là bước đầu tiên.
Suy nghĩ của nàng là vậy, nhưng sao có thể nói cho hắn biết được? Nàng nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Coi như là ta tạ ơn ngươi giúp ta giải độc, được chứ?”
Hắn tựa hồ dừng lại một chút, đau đớn trên tay đột nhiên tăng lên, nàng sứng sốt quay đầu nhìn, thấy hắn đang thay nàng khâu lại vết thương, sau đó lại bôi chút thuốc mỡ, đang một lần nữa băng bó lại cho nàng, mà hiện tại tay hắn lại thật mạnh ấn vào cổ tay nàng, thản nhiên hỏi lại: “Ngươi không muốn chịu ơn của ta sao?”
“Không phải, là tạ ơn.” Nàng cẩn thận nói.
Hắn không lên tiếng, lòng nàng có chút bất an, do dự một lát mới hơi hơi nghiêng đầu qua nhìn hắn, chỉ thấy phía sau mặt nạ, ánh mắt hắn thâm trầm phức tạp.
Hắn vẫn còn cầm tay nàng, tay nàng mặc dù đang đau đớn, nhưng da thịt kề sát như thế khiến nàng cảm giác cổ tay mình như nóng lên.
Lúc này, thình lình nghe thanh âm của Lang Lâm Linh từ nơi cửa truyền đến: “Tay muội muội thế nào rồi? Về sau đi đường nên chú ý một chút.”
Nói đến vết thương nơi tay, trong lòng nàng thật có chút buồn cười.
Sau đêm đó, vết thương do nàng đâm chủy thủ vào còn có thể dùng y phục che đậy được, nhưng vết thương trên cổ tay thì không, lúc dùng bữa tối hoàng đế có hỏi, nàng đành phải nói là do đi đường không cẩn thận mới bị thương, dù sao cũng không ai lại đi truy xét đến cùng, cho nên có nói dối như vậy cũng chẳng sao.
Lang Lâm Linh dẫn theo Hương Nhi đi tới, nàng vội vàng đứng dậy khỏi đầu gối của hắn, làm cái lễ, nói: “Cám ơn tỷ tỷ quan tâm, đã tốt hơn rất nhiều.”
Lang Lâm Linh đảo mắt lướt qua lồng ngực của Duệ vương, ánh mắt phút chốc liền trầm xuống, nhưng sau cũng rất nhanh gật gật đầu với nàng.
Một cái chớp mắt âm trầm kia giống như là ảo giác của riêng nàng mà thôi.
“Thương thế kia muốn bình phục hoàn toàn căn bản phải cần hơn nửa tháng nữa, nhưng vừa rồi ta đã giúp ngươi điều chỉnh lại xương cốt, cũng đã bôi mỡ, khoảng sáu bảy ngày sau sẽ hồi phục.
Nếu sắp tới ngươi muốn tham gia cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó cũng có thể dùng được cung tiễn rồi.”
Thanh âm không hờn không giận của Duệ vương ở phía sau truyền đến.
Nàng quay người cảm tạ, sau đó viện một cái lý do rồi cùng Tứ Đại Mỹ Nhân cáo lui, đem phòng trả lại cho hai người đó.
Lúc ra cửa, đuôi mắt nàng nhìn thấy Lang Lâm Linh bước đến gần Duệ vương, khẽ nói với nhau vài câu gì đó, sau đó Lang Lâm Linh nép vào người hắn, hắn cũng duỗi tay ôm nàng ấy vào lòng.
*****
Y thuật của Duệ vương quả nhiên cao minh, tay nàng đang dần dần hồi phục, hai ngày sau đã không còn đau đớn nữa.
Hoàng đế cũng liên tục miễn lâm triều hai ngày, đến ngày thứ ba, nghe nói trong triều đình xảy ra đại sự.
Chính là hoàng đế thượng triều tuyên bố thời gian khởi hành đến bãi săn bắn là bảy ngày sau.
Hiền vương vẫn một mực cáo bệnh ở nhà, cho nên hoàng đế liền hạ chỉ để cho Duệ vương thay Hiền vương phụ trách an bài lộ tuyến đi săn, điều động cấm quân thị vệ, lại để cho thái tử cùng Đại thị trường Hạ Hải Băng đi theo hiệp trợ.
Một tuyên bố này của hoàng đế không khỏi khẳng định địa vị của Duệ vương Sau thái tử cùng ba vị thân vương, Duệ vương lúc này cũng đã trở thành tâm phúc của hoàng đế.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, Duệ vương lại nhẹ nhàng khước từ ý chỉ của hoàng đế.
Hắn nói chuyện này liên quan đến sự an nguy của thánh giá, là một chuyện trọng đại, mà hắn lại không có nhiều kinh nghiệm, cho nên nguyện đi theo sau học hỏi thái tử cùng Hạ Hải Băng.
Vì thế sau đó hoàng đế đã sửa lại, cho thái tử làm giám quân, còn Duệ vương cùng Hạ Hải Băng đi theo hiệp trợ.
Cũng thêm một cái ngoài dự đoán của mọi người là, lúc Duệ vương khước từ ý chỉ của hoàng đế, hoàng đế mới đầu có chút không hài lòng, sau lại trầm ngâm một chút, cuối cùng tựa như trở nên rất vui vẻ.
Triều đình cùng dân chúng trên dưới lại một lần nữa đối với chuyện Hiền vương cáo bệnh mà bàn tán, rất nhanh lại có một vấn đề được đặt ra, Duệ vương không biết là về phe của Hiền vương hay là về phe của thái tử?
Mà kể từ lúc này, vì nguyên nhân người giám quân đã thay đổi, làm cho một sự cố đã xảy ra, mà quan hệ của nàng cùng Duệ vương sắp chuyển sang một cái hướng mà ngay cả nàng và hắn đều không thể khống chế.
Danh Sách Chương: