Thượng Quan Kinh Hồng lẳng lặng nhìn nàng, vẻ đạm tiếu trong mắt lại càng sâu, giọng khản đặc: “Về nhà? Nhà ở đâu?”
“Nhà mẫu phi chàng cũng được, Duệ vương phủ cũng tốt, ba người chúng ta sống cùng nhau, nơi nào cũng đều được”
Gần như không duy thể duy trì nổi nụ cười trên môi, bàn tay Kiều Sở nắm lại thật chặt, móng tay cơ hồ bấm sâu vào da thịt, nhìn hắn như vậy, lòng nàng chỉ có đau đớn, thật sự rất muốn khóc, nhưng vẫn cố giữ cho chính mình thật bình tĩnh, bởi vì nàng biết mọi ánh mắt xung quanh đều đang đổ dồn về phía hai người.
Qua một lúc lâu lại thủy chung không thấy hắn trả lời, tay vẫn chưa thu về, nàng vừa vội vừa đau, nhìn màu xám tro bất động trong mắt hắn, lòng nàng cũng ảm đạm hẳn đi, đột nhiên, bàn tay đang nắm chặt khuất trong tay áo của nàng bỗng ấm áp, tâm nàng mạnh nhảy dựng, hắn thân thủ chậm rãi đi gỡ những ngón tay đã bị nàng xiết đến mức trắng bệch, tùy theo mà nắm lấy tay nàng.
“Thiết thúc, thúc hãy hộ tống Lang phi cùng Lâm cô nương hồi phủ đi, nếu Lang phi hôm nay muốn cùng Tương gia về thăm nhà, vậy thúc cứ đưa Lâm cô nương về trước”
Kiều Sở sững người, đang cảm thấy khí lực trên tay hắn lớn đến mức khiến tay nàng căng thẳng, lại thấy hắn nhìn về phía trước phân phó.
Lão Thiết chính đang lo lắng bước tới, nghe hắn phân phó như vậy lập tức gật đầu.
Lòng Kiều Sở vui vẻ, nàng biết, còn có những người vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ hắn.
Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, xoay người, thoáng nhìn lướt qua Lang Lâm Linh và Trầm Thanh Linh, sau đó khom người hướng Lang Tương cáo từ.
Vẫn khiêm tốn, nhún nhường giống như trước nay không thay đổi.
Lão Thiết đã đi qua.
Lang Tương vẫn cau mày, hơi không được tự nhiên cho lắm thi lễ lại.
“Đi thôi”
Khắp bốn phía, từ quan lại triều thần đến Thượng Quan Kinh Hạo, Thượng Quan Kinh Thông, Lang, Trầm cùng đám người Thái Trữ, trong mắt nều tăng thêm một phân khác thường, nhưng là trào phúng cũng tốt, ngưng lự cũng thế, Kiều Sở cũng chẳng cần bận tâm, nhìn hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, cười gật đầu.
Hai người nắm tay nhau đang muốn rời đi, một thanh âm uy nghiêm đã vang lên sau lưng: “Thân mình Kiều phi dạo này thế nào?”
Là giọng hoàng đế!
Thanh âm tuy thản nhiên, ngữ khí lại không được tốt.
Lúc này, tay Thượng Quan Kinh Hồng đang nắm lất tay nàng đột nhiên xiết mạnh một cái.
Hai người đồng thời quay đầu lại, Kiều Sở liền hành lễ với hoàng đế.
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Đứng lên đi, thân mình ngươi hiện tại không tiện, tốt nhất vẫn là nên hạn chế tiến cung”
Lời của hoàng đế là một ngữ hai nghĩa, ẩn ẩn lộ ra một cỗ hàn khí khiến cho người nghe phải kinh sợ.
Kiều Sở giật mình, không biết là hận ốc cập ô hay là vì một lý do gì khác, nhưng nàng mơ hồ cảm giác được…hoàng đế đối với nàng như có sát ý.
Nhưng tình cảnh của nàng và Thượng Quan Kinh Hồng hiện tại không phải cứ cầu xin là sẽ có tác dụng.
Tay bị hắn nắm thật chặt, ngược lại khiến nàng bình tâm hẳn.
Nàng ức ngụ cơn khủng hoảng tự đáy lòng, ngẩng đầu từ tốn cười nói: “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm.
Kiều Sở tự biết mình không nên, nhưng chuyện là, đêm qua khi Kiều Sở nằm ngủ lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ, trong giấc mộng Kiều Sở nhìn thấy Thường phi nương nương ôm một bé gái, đối với Kiều Sở nói, ngày mai trời sẽ mưa, mà tiểu Bát lại không mang ô.
Nàng phải chiếu cố tiểu muội muội, là vĩnh viễn cũng không tới được.
Cho nên, hôm nay Kiều Sở mới đánh bạo mang ô lại đây cho Bát gia”
Khóe miệng hoàng đế vốn vẫn cầm ý cười chờ nàng trả lời, nghe vậy, thân mình ông ta vi hoảng, sắc mặt tái mét đi.
Hạ Hải Băng và Mạc Tồn Phong đứng hai bên vội vàng bước lên đỡ lấy.
“Phụ hoàng”
Thượng Quan Kinh Hạo, Thượng Quan Kinh Thông và Trữ vương lập tức tiến lên phía trước.
“Phụ hoàng chú ý giữ gìn sức khỏe, nhi thần và Kiều Sở cáo lui trước, không phiền phụ hoàng nghỉ ngơi”
Hoàng đế cười lạnh: “Được, được lắm, kể từ ngày mai ngươi tất không cần phải thượng triều nữa, nữ nhân của ngươi cũng tất không cần phải tiến cung đưa ô làm cái gì”
“Nhi thần….tuân chỉ!”
Kiều Sở vẫn còn quỳ trên đất, lại bị Thượng Quan Kinh Hồng kéo dậy, ôm vào trong lòng.
Quần thần cũng đã tập trung lại, trong đám đông nhao nhao hỗn loạn, Thượng Quan Kinh Hồng nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lang Lâm Linh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trầm Thanh Linh.
Kiều Sở thấy Trầm Thanh Linh trong mắt rưng rưng, giống như muốn chạy lại, bàn tay to đang nắm lấy tay nàng tựa hồ hơi buông lỏng đi, nàng ngẩn ra, khẽ mím môi lại, đang muốn rút tay ra, trên tay chợt căng thẳng: “Đi theo ta”
Tâm nàng hoảng loạn, thẳng cho đến khi bị Thượng Quan Kinh Hồng mạnh mẽ kéo đi đến một góc nào đó thì đứng lại.
Phía trước là hồ Mạc Sầu, sau lưng là Điện thường phi từng bị lửa thiêu rụi.
Một đường đi xuyên qua hoa cỏ, xuyên qua con đường vắng vẻ, xuyên qua cửa cung.
Tựa như xuyên qua thời gian, xuyên qua năm tháng.
Đến khi hai người đứng lại thì hắn mới buông nàng ra.
Cổ tay bị nắm đến phát đỏ bừng, Kiều Sở nhìn thấy một vẻ tàn khốc đột ngột nổi lên trong đôi mắt tĩnh lặng của Thượng Quan Kinh Hồng.
“Lẽ ra ta không nên nói như vậy, chàng cũng không nên đưa ta đi, để ta ở lại cho phụ hoàng chàng trách phạt làm chỗ xả giận, như thế đối với chàng mới tốt.
Để ta tự mình trở về thỉnh tội”
Nàng nói xong đang muốn xoay người, cũng đã bị cánh tay của Thượng Quan Kinh Hồng tìm tòi túm lấy, kéo quay về lại trong ngực.
“Không, nói như vậy là tốt, nàng đã làm rất đúng”
“Vậy chàng…chàng đây là đang giận cái gì……..”
“Không cần buông tay.
Mặc dù thoạt nhìn ta tựa hồ phải buông nàng ra, nhưng không phải là buông tay, ta sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng không.
Nàng chỉ có thể là của ta, ta cũng chỉ là của nàng………”
Mưa phùn thấm ướt cả thân hắn đem huân hương như hương tùng lan trên người hắn tản ra, đập vào miệng mũi nàng, cả người Kiều Sở run lên, thân thể cứng ngắc trong lòng hắn, khóe mắt cũng đã ẩm ướt.
“Ta biết, đi theo ta, nàng sẽ phải chịu nhiều ủy khuất, nếu có ủy khuất cái gì thì cứ khóc lên….Mặc dù ta hôm nay không có gì cả, nhưng ta cũng nhất định bảo hộ nàng”
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại mang theo một sự kiên định theo gió lọt vào trong tai, Kiều Sở nhắm chặt mắt lại, rốt cuộc kiềm nén không được lệ đã tràn mi.
Kiều Sở, tuy trong tâm nàng đối với ta vẫn còn điều nghi vấn, nhưng nàng đối với ta như vậy đã là quá đủ!
Ta đã muốn bất chấp là thương hại hay là bố thí.
Mặt trời hiện lên trên mặt hồ sau cơn mưa.
Vỗ về mái đầu của nữ tử trong lòng, ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng tê duệ, tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Sau một lúc lâu, Kiều Sở thấp giọng nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thượng Quan Kinh Hồng từ từ buông nàng ra: “Ra ngoài đi dạo chút, thế nào?”
“Được”
Kiều Sở đáp không một chút do dự, hắn đang phải chịu áp lực rất nặng, nàng biết.
Việc làm nên làm lúc này không phải là bức bách hắn, mà là bầu bạn với hắn cùng tin tưởng vào hắn.
Thử kiên định đi tin tưởng hắn, cho dù kết quả có thế nào.
Nếu hắn có thể thành sở nguyện, nàng sẽ thay hắn cao hứng; nếu không thể, nàng nguyện ý bồi hắn cùng chết.
Thượng Quan Kinh nhìn nữ tử mặt mày im lặng, trong lòng nháy mắt giống như liền biết nàng đang nghĩ cái gì, tâm hắn mừng rỡ như điên, ngoài miệng lại chỉ nói: “Gia cùng nàng đi dạo phố, nàng thích cái gì gia sẽ mua cho nàng cái đó”
Đi dạo phố? Kiều Sở sửng sốt, là hóa bi phẫn thành mua sắm?
“Sau đó thì đi ăn”
Hắn tiếp tục đề nghị.
Hóa bi phẫn thành mặc sức ăn.
Kiều Sở trợn mắt.
*****
Đường lớn Triêu Ca.
“Trông ngươi có vẻ rất vui nha”
Mỹ Nhân liếc Tứ Đại một cái, Tứ Đại há mồm ngoạm đứt đầu cây đường nhân trong tay: “Chủ tử ăn cái gì cũng đều mua cho chúng ta một phần, ngươi còn ngại cái gì, nga, ta hiểu…………”
Nàng liếc mắt nhìn hai người trông vô cùng thân thiết đi ở đằng trước, trộm cười rộ lên.
Kiều Sở thì chẳng bận tâm đến sau lưng đang trêu chọc thế nào, vừa cầm mứt quả, vừa dáo dát hết nhìn bên này đến ngó bên kia.
Thượng Quan Kinh Hồng thấy nàng ăn vô cùng vui vẻ, hơi tỏ vẻ bất ngờ: “Thứ này rẻ hời, có thật là ngon như vậy?”
Kiều Sở bật cười, nhỏ giọng nói: “Ta đang ốm nghén, thứ này chua chua cho nên ta đương nhiên là rất thích, chàng đúng là mắc cái bệnh hoàng tử, đồ rẻ không phải càng tốt sao, cảm thấy ngon không phải là vì mình đang ăn cái gì, mà quan trọng là mình đang ăn cùng ai”
Thượng Quan Kinh Hồng không nghĩ đến nàng sẽ đáp như vậy, hắn ngẩn ra, trong lòng lại vô cùng thoải mái dễ chịu, hắn thích nghe nàng nói ốm nghén, bởi vì đó là hài tử của hắn, càng thích nghe nàng nói ai cùng nàng một chỗ, nhưng đương nhiên là hắn sẽ không bộc lộ ra ngoài, hắn thích nàng đối đãi với hắn như thế, thích nhìn nàng tỏ ra quan tâm đến hắn, vì thế chỉ thản nhiên “Ừm” một tiếng.
Kiều Sở thấy vẻ mặt ủ dột của Thượng Quan Kinh Hồng, nghĩ muốn giúp hắn vui lên, liền đưa một khối mứt quả đến bên miệng hắn: “Chàng ăn thử xem nào”
Tròng mắt của hắn nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng lại thật sự ăn vào.
“Ngon không?”
Nhìn khóe miệng nàng hiện lên lúm đồng tiền duyên dáng, lòng Thượng Quan Kinh Hồng hơi rúng động, giọng khàn khàn: “Rất ngon”
Kiều Sở vốn tưởng hắn không thích ăn mấy thứ đồ ngọt này, nhưng nhìn thấy hắn ăn có vẻ ngon không kém gì nàng, tựa như chưa từng được nếm qua mỹ vị, nàng nghĩ thầm, tiểu hài tử sống trong hoàng thất quả thật là rất đáng thương a, vì thế hào phóng đưa luôn toàn bộ số mứt còn lại cho hắn.
Đã thấy hắn liếm mảnh vụn dính ở khóe miệng một cách tao nhã, đột nhiên nhíu mày: “Không ngon, ngọt chết đi”
Vị giác cái kiểu gì vậy, phản ứng chậm chạpthế chứ, giờ hắn mới cảm nhận được hương vị á? Tâm trạng Kiều Sở vốn đang nặng nề phút chốc chuyển thành buồn cười, giả vờ giận dỗi: “Chàng chê đồ ta ăn thừa sao?”
Để tỏ vẻ mình không ngại nước miếng của nàng, Thượng Quan Kinh Hồng oán hận đem khỏa mứt quả nàng đã ăn hết một nửa cho vào trong mồm, đang chuẩn bị đem toàn bộ số còn lại ăn nốt thì đã bị Kiều Sở đã đoạt lại, tiếp tục ăn.
Nhìn dáng vẻ hồn nhiên của nàng, trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng càng thêm thương tiếc, chỉ ôm chặt lấy nàng, hỏi nàng còn muốn mua thêm nữa không.
Kiều Sở cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trước kia khi nàng quen Tần Ca, bởi vì công việc của Tần Ca rất bận rộn, cho nên số lần hai người cùng nhau đi dạo bên ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cứ như vậy, hai người tựa hồ vô mục đích, tự do nắm tay nhau đi dạo một vòng trên con đường tấp nập người qua lại, cũng chẳng bận tâm đến ánh mắt tò mò của mọi người.
Một người đội thiết mặt, một người trên mặt mang vết sẹo.
Kiều Sở không mang khăn che mặt, bởi nếu người ta không ngại nhìn thì nàng cũng chẳng việc gì phải sợ.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng nhạy bén, khi hai người vừa đi vừa đùa giỡn, đột nhiên hắn quay người lại, nói: “Úc, nha đầu kia của nàng là thích Cảnh Bình đi?”
“Mỹ Nhân, ngươi thấy vợ chồng chủ tử chúng ta vui vẻ, có phải liền nhớ tới Cảnh Bình không a” Tứ Đại đang sôi nổi nói tới đây, đúng lúc nghe một câu của Thượng Quan Kinh Hồng, suýt chút nữa thì sặc nước miếng, lại thấy Mỹ Nhân một bộ trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được cười rộ lên.
Tâm tình Thượng Quan Kinh Hồng rất tốt, đối Kiều Sở nói: “Chi bằng gọi bọn Bảnh Bình đến đi.
Hôm nay gia mời khách, nàng thấy thế nào?”
Kiều Sở vui vẻ gật đầu, Thượng Quan Kinh Hồng lập tức ngăn lại một thiếu niên trên đường, bảo hắn đến Duệ vương phủ truyền tin, mà người nọ cư nhiên lại chẳng cần trả thù lao, vừa nghe hắn nói một cái liền cung kính chạy đi luôn, Kiều Sở khó hiểu, Thượng Quan Kinh Hồng liền nói đó là ám vệ mặc thường phục.
Kiều Sở há hốc mồm.
Ám vệ này cũng thật quá giống cảnh sát đi, còn có cả thường phục nữa.
Không bao lâu liền thấy đám người lão Thiết vội vàng đuổi tới.
Cả đám bọn họ đều đang lo lắng cho Thượng Quan Kinh Hồng, lúc này nhìn thấy hắn đi bên cạnh Kiều Sở, tâm trạng có vẻ thoải mái hơn mọi ngày, tâm bọn họ mới hơi hơi thả lỏng.
Tứ Đại cười hì hì: “Mỹ Nhân, Cảnh Bình đến rồi nha, còn không mau đi cùng người ta đi a”
Cảnh Bình giật mình, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt ửng đỏ, còn Mỹ Nhân dù sao cũng vẫn là một thiếu nữ cho nên cũng không tránh được phải xấu hổ, hung hăng gõ lên đầu Tứ Đại một cái, Tứ Đại ôm đầu chạy qua chỗ Kiều Sở núp, Mỹ Nhân cũng không chịu thua, lập tức trả đũa: “Chủ tử, nô tỳ vô cùng nghi ngờ là Tứ Đại thầm mến Cảnh Thanh đã lâu, chủ tử nên vì nàng tác chủ”
Tứ Đại dại ra, Cảnh Thanh vẻ mặt kinh hách: “Mẹ ngươi, ta nói, ngươi ngàn vạn lần đừng có thích ta nha.
Ta còn không có bụng đói ăn quàng đến mức này đâu”
Kiều Sở ôm bụng cười rủ rượi, phải vịn vào người Thượng Quan Kinh Hồng mới đứng vững, Thượng Quan Kinh Hồng thấy nàng vui như thế, sờ sờ đầu nàng, thuận thế nói: “Xem cảm tình giữa bọn hắn có vẻ rất tốt, chúng ta lựa ngày tốt giúp bọn hắn chuẩn bị hôn sự, thân lại càng thêm thân”
Kiều Sở tỏ vẻ đồng tình.
Còn bốn đương sự kia thì tỏ ra mình đối với thân càng thêm thân gì gì đó không một chút hứng thú, đều tự im lặng nghiêng đầu đi, giả bộ thưởng thức nghệ thuật cò kè mặc cả của người mua kẻ bán bên đường.
Lão Thiết và Phương Minh đi ở cuối hàng, lão Thiết nhẹ giọng nói: “Lão Phương, đã rất nhiều năm rồi ta mới có một chút cảm giác là gia thật sự rất vui vẻ.
Chúng ta cùng nhau đi như thế này, thật rất giống như một gia đình”
Phương Minh gật đầu, cười khổ nói, nếu không có chuyện giáng chức thì tốt biết mấy.
Lão Thiết trầm mặc, một lúc sau mới nói, thế sự có được sẽ có mất.
Trong lúc nói chuyện, đám người bọn họ đã đi đến phía trước một tửu lâu.
Kiều Sở vừa nhìn liền nhận ra đây là Huyền Tương tửu lâu mà trước kia từng hồ nháo một trận trong này.
Thượng Quan Kinh Hồng thấy nàng hơi run rẩy, liền ôn nhu hỏi nàng bị làm sao.
Kiều Sở lắc đầu cười: “Chỉ không nghĩ đến sẽ là chỗ này thôi”
“Đã mời khách thì đương nhiên phải mời ở nơi tốt nhất”
Kiều Sở thầm nghĩ là chính mình đa tâm, chuyện hồi đó là thuộc về ký ức của Thượng Quan Kinh Hồng khi mất trí nhớ, còn hắn hiện tại có nhớ cái gì đâu, mặc dù hắn có thể đã được nghe đám người lão Thiết kể lại, nhưng cũng sẽ không mấy bận tâm đi.
Thượng Quan Kinh Hồng mâu quang vừa động, tựa hồ biết suy nghĩ của nàng, nhéo nhéo cái mũi của nàng.
Hai người tâm ý tương thông nên không cần phải nói gì nhiều.
Lúc vào bên trong, Thượng Quan Kinh Hồng nói không cần phải chọn phòng trang nhã làm gì, muốn xem náo nhiệt thì ngồi ở lầu một là được rồi.
Mọi người hiển nhiên là tán thành.
Sau khi tất cả đã an vị, Thượng Quan Kinh Hồng nhìn thoáng qua lão Thiết, nhưng lại không nói gì.
Kiều Sở nhẹ giọng: “Chàng muốn biết gì cứ hỏi đi”
Phía dưới mặt bàn, nàng im lặng để tay lên hai đầu gối.
Bên cạnh, Thượng Quan Kinh Hồng nắm lấy tay nàng, sau mới đạm thanh hỏi: “Thiết thúc, sau khi Lâm cô nương hồi phủ, thúc đã phái người bảo vệ nàng hay chưa?”
“Vâng gia, ánh mắt của gia lúc ở ngoài điện, nô tài nhìn liền hiểu” Lão Thiết như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên ý thức cái gì, lập tức lặng thinh.
“Thiết thúc có chuyện cứ nói đừng ngại”
Bảo vệ cho nàng ấy là vì sợ nàng ấy gặp nguy hiểm sao? Bàn tay phía dưới bàn hung hăng véo tay Thượng Quan Kinh Hồng, Kiều Sở nghi hoặc, vẫn là lên tiếng.
“Lâm cô nương bảo là có việc muốn nói với gia, thỉnh gia sau khi trở về liền đến phòng nàng một chuyến”
“Được, ta đã biết” Thượng Quan Kinh Hồng chỉ đáp lại như vậy, sau đó bảo mọi người chọn thức ăn, Tứ Đại và Cảnh Thanh lập tức hỏi Kiều Sở muốn ăn gì.
Lúc này, Mỹ Nhân bỗng “Di” một tiếng, nói: “Tứ Đại, ngươi nhìn người vừa bước vào cửa kia đi”
Tứ Đại sửng sốt nhìn lại, lập tức kinh ngạc: “Đây chẳng phải chính là nam nhân mà lúc ở bên ngoài Thiên Hương các ngươi đã nói với ta sao?”
Mọi người sớm đã theo tiếng mà nhìn lại, tâm Kiều Sở phát kỳ quái, ở cửa vừa mới có mấy nam nhân tiến vào.
Trong đó có hai người vừa đi vào vừa đàm tiếu với nhau, bộ dáng lại khá quen thuộc.
Một người trong đó là Hiền vương, còn nam tử còn lại, dung mạo bình thường, xiêm y màu tím, nàng lại nhận không ra là ai.
Mà hai nha đầu của nàng đúng là có biết Hiền vương, rốt cuộc thì bọn họ đang nói tới ai, là Hiền vương hay là tử bào nam tử kia?
Hiền vương cũng đã nhìn thấy bọn họ, khóe miệng hắn giương lên, dẫn theo tử bào nam tử tiến lại gần.
“Bát đệ chấp chưởng binh hình hai bộ, lúc này vừa bãi triều chưa lâu, thân là tân quan tiền nhiệm, Bát đệ không phải là đang bận rộn lo việc ở hai bộ sao, sao lại ở chỗ này uống trà thưởng rượu?”
Người này rõ ràng đã biết chuyện trong cung hôm nay, vậy mà còn cố ý nói như thế nữa chứ.
Cảnh Thanh dẫn đầu nhịn không được đứng phắt dậy, cả giận nói: “Hiền vương là khách quý, còn bàn của gia nhà ta toàn là tiểu nhân, không dám tiếp đón, chi bằng mời Hiền vương lên phòng trang nhã ở lầu một mà ngồi”
Lúc này, một gã nô bộc đi sau lưng Hiền vương đột nhiên huyên thuyên nói một câu gì đó.
Kia rõ ràng không phải phương ngôn sử dụng phổ biến ở Đông Lăng này.
Nói đến Kiều Sở quả thực cũng rất may mắn, mặc dù nàng không có trí nhớ của “Kiều Sở” trước năm mười hai tuổi, nhưng trong nhận thức nàng vẫn hiểu được ngôn ngữ ở nơi này.
Bắc địa cũng nằm trong lãnh thổ Đông Lăng, tính ra thì nàng cũng biết được hai thứ tiếng.
Nàng chính đang không biết người này rốt cuộc dùng ngôn ngữ ở vùng hẻo lánh nào đó ở Đông Lăng hay là ngôn ngữ của nước khác, mà Cảnh Bình đã lạnh thanh nói: “Công tử nói lời vũ nhục, thỉnh cáo lỗi với phu nhân nhà ta”
Một câu này của Cảnh Bình khiến cho mọi người lấy làm kinh hãi, đặc biệt là Hiền vương, vị bằng hữu đi cùng hắn vốn không phải là người Đông Lăng, liền ngay cả hắn nghe cũng không hiểu tiếng của đối phương, thế nhưng một cái nô tài như Cảnh Bình lại hiểu được.
“Cảnh Bình, hắn nói gì?”
Tứ Đại hỏi, hung dữ trừng mắt nhìn nam tử vừa mới nói chuyện kia.
Cảnh Bình đáp: “Hắn nói, nữ nhân này trên mặt cũng có vết sẹo”
Kiều Sở ngẩn ra, còn Thượng Quan Kinh Hồng vốn vẫn đang thưởng thức trà, tay chấm nước trà tùy tiện vẽ vẽ lên bàn, lúc này đã đứng dậy, hướng nam tử kia nói mấy câu.
Mà nói lại không dùng tiếng Đông Lăng, mà là dùng cùng thứ tiếng của đối phương.
Tử bào nam tử vừa nghe, trong mắt xẹt qua vẻ run sợ, lập tức dùng ngôn ngữ của Đông Lăng nói với nam tử đằng sau mình: “Mau xin lỗi phu nhân đi”
Nam tử nọ không nói hai lời, lập tức tiến lên, cung kính cúi người trước Kiều Sở, cũng dùng ngôn ngữ của Đông Lăng mà nói: “Đã đắc tội, mong phu nhân thứ lỗi”
Kiều Sở cười, gật đầu tiếp nhận.
Lúc này, tử bào nam tử kia lại nói tiếp: “Phu nhân chớ trách, chỉ vì thê tử của tại hạ trên mặt cũng có vết sẹo, mà tại hạ cùng thê thử thất lạc, hôm nay gặp được…..nữ tử có vết sẹo, chúng ta khó tránh khỏi lưu tâm vài phần”
Kiều Sở thấy hắn bộ dáng tao nhã, tuy biết hắn đi cùng Hiền vương, lại không cùng mình quen biết, nhưng vẫn nói: “Chúc công tử và phu nhân sớm ngày đoàn tụ”
Nam tử cảm tạ nàng, Hiền vương nhận thấy sắc mặt Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng nghiêm nghị, với cả hắn cũng có chuyện cần bàn với tử bào nam tử, vì thế cũng không nói thêm lời gì khiêu khích, chỉ cười lạnh một tiếng rồi cùng nam tử kia quay đi.
Mọi người lại một lần nữa ngồi xuống ghế, không đợi Kiều Sở hỏi, Tứ Đại đã hiếu kỳ nói: “Bát gia, vừa rồi người nói gì với hắn vậy?”
Thượng Quan Kinh Hồng cười, thần sắc vẫn giữ vẻ hơi lạnh.
“Ta đã nói, ta hy vọng hắn tôn trọng phu nhân của ta.
Nếu thuộc hạ của hắn không hướng phu nhân ta cáo khiểm, bữa cơm này ai cũng đừng nghĩ sẽ ăn được.
Ta là người thế nào hắn có thể đại ca của ta là biết.
Ta là cái bình vỡ, không ngại bất cứ thứ gì”
“Có lẽ bọn họ còn có việc quan trọng cần bàn bạc cho nên mới không muốn dây thêm vào phiền toái” Phương Minh nói.
Tứ Đại lại hỏi bọn hắn là người ở đâu, Cảnh Bình nói là người của một tiểu quốc lân cận, nhưng Kiều Sở lại cẩn thận quan sát thấy trong mắt Cảnh Bình mới vừa rồi thoáng qua một vẻ lạ lùng.
Nàng thầm ngẩn ra, nghĩ nghĩ, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Mỹ Nhân gật gật đầu: “Không biết vì sao lần trước hắn có mặt ở Thiên Hương các, sau thấy Bát gia không có ý định đánh trả hắn tựa hồ muốn xuất thủ tương trợ cứu hoa khôi kia, ta hôm nay xem như đã hiểu, hắn đang tìm thê tử của hắn, mà thê tử của hắn trên mặt cũng có vết sẹo”
Mọi người đang kinh nghi, nàng tùy theo mà nhắc đến chuyện ở Thiên Hương các.
Một bữa cơm này mọi người cùng nhau ăn rất vui vẻ, chỉ có Thượng Quan Kinh Hồng cơ hồ là chẳng ăn gì, chỉ không ngừng gắp thức ăn cho Kiều Sở.
Kiều Sở biết điều hắn đang lo ngại, bây giờ các thế lức khắp nơi đang trỗi dậy rất mãnh liệt.
Ăn cơm xong, Thượng Quan Kinh Hồng lại mua cho Kiều Sở một đống thứ như mứt quả này nọ vân vân, mà khoa trương nhất vẫn là mứt quả, bảo Cảnh Thanh mang nguyên một giỏ tới cho nàng.
Lòng Kiều Sở đang có điều băn khoăn cho nên không để ý lắm, sau mới phát hiện, liền nói nhiều như vậy ăn cũng không hết, để hư lại phải vất đi rất phí phạm.
Thượng Quan Kinh Hồng vung tay lên, nói trở về liền bảo nhà bếp làm hồ lô yến.
Kiều Sở và mọi người mắt chữ o mồm chữ a.
Thời điểm về đến Duệ vương phủ thì trời cũng đã xế chiều, đã thấy Trầm Thanh Linh mắt ướt lệ đứng chờ ngay cửa.
Kiều Sở chính lúc này đột nhiên đem hai sự kiện nhỏ xâu chuỗi lại với nhau.
Danh Sách Chương: