Mục lục
Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ánh mắt hắn tối sầm lại, lập tức phản khách đổi chủ ra sức mút lấy môi nàng, nàng chẳng qua chỉ là khẽ chạm vào môi hắn, vậy mà hắn lại dùng sức như vậy hôn lại nàng, đem đôi môi của nàng mút đến mức rát bỏng, đầu lưỡi tiến vào trong miệng đem huyết bọt của nàng toàn bộ đều cắn nuốt lấy.

Nàng sợ chính mình chẳng thể qua khỏi đêm nay, vì vậy cũng không có trốn tránh, trái lại cánh tay còn siết chặt lấy cần cổ hắn, hơi hơi đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.

Giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra hiềm khích, giống như lần đầu hai người mới gặp.

Hắn càng hôn càng cuồng liệt, cả người nàng run rẩy, hô hấp rất nhanh đã trở nên dồn dập, ngay thời điểm nàng muốn đẩy hắn ra, hắn đã nhanh hơn một bước rời khỏi môi nàng, nặng nề tựa đầu lên trán nàng, đôi mắt như đầm hồ sâu không thấy đáy, dường như muốn đem nàng cắn nuốt toàn bộ không một chút dư thừa, thanh âm trầm thấp không ngừng nói: Kiều Sở, Kiều Sở.

“Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ trông chừng nàng” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng thoát ra, nhẹ nhàng ma sát vào bờ môi có chút sưng của nàng, ôm lấy cả người nàng đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong mắt hắn sự kiên nghị cùng cố chấp giống như vậy.

Lần này, nàng quả thật có cảm giác, rằng hắn quả thật đã thậm yêu nàng.

Nhưng nàng vẫn không rõ, hắn đã không có trí nhớ, vì sao hắn lại yêu nàng.

Nhưng nàng biết, đây chắc chắn là giả, đây không phải là thật.

Chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.


Hắn ôm nàng đi nhanh ra cửa, nàng tựa đầu vào lồng ngực đang không ngừng phập phồng của hắn, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, nàng có chút tham lam hít lấy hương vị hơi thở trên người hắn__là cõ dược hương nhàn nhạt, tựa như có hít lấy bao nhiêu cũng chẳng thể đủ, rốt cuộc vẫn phải mở miệng ngăn lại hắn: “Ta có việc muốn nói với ngươi.


Hắn hôn lên mi tâm của nàng, nhưng cước bộ vẫn không ngừng: “Ngoan, có gì nói sau.


Mắt nhìn thấy hắn đã sắp bước ra khỏi cửa, nàng liền gắt gao túm chặt lấy y phục của hắn, thấp giọng khẽ cười nói: “Ngươi rốt cuộc là…muốn ở lại chỗ này, hay là vẫn muốn ra ngoài kia? Kỳ thật…….

ta thấy ở lại chỗ này cũng không phải là không tốt, ở trong này vĩnh viễn cũng không cần quan tâm đến thời thế, không cần phải đấu đá, cũng sẽ không phiền lụy, nhưng nếu ngươi vẫn là…muốn ra ngoài……Triêu Ca, ngươi thân nhất….

.

Người ngươi yêu nhất, tất cả đều ở nơi đó…Đi Duệ vương phủ….

Duệ vương phủ……”
“Ta không đi đâu hết, nàng ở đâu ta sẽ ở đó!”
Hắn không muốn nổi giận với nàng, nhưng hắn nghe nàng nói tựa như có ý muốn rời xa hắn, khiến cho tâm hắn vừa sợ lại vừa đau, trong lòng nổi giận, thanh âm bình tĩnh hung hăng trách mắng nàng.

Chợt nhìn thấy nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, bắt đầu mê man trong lòng hắn.

Hắn hoảng hốt, tim cơ hồ đau đến mức nghẹt thở, lập tức cúi đầu đem chóp mũi chạm vào chóp mũi của nàng….

Một cái gì đó đột nhiên bay nhanh qua não hắn, hắn ôm chặt nàng, khập khiễng bước trở về phòng.

*****
Một tầng sương khói nhẹ nhàng đánh qua mí mắt, trước người là một mảnh lạnh lẽo, lại có chút ươn ướt dinh dính, một cỗ mùi tanh vương nơi chóp mũi khiến nàng phải khẽ hắt hơi một cái, chỉ nghe thanh âm ai đó vang lên bên tai hình như đang gọi tên nàng.

Kiều Sở chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy tình huống trước mắt, ngẩn người, Thượng Quan Kinh Hồng hắn đang làm cái gì vậy?
Bên bức tường bên cạnh nàng chứa đầy những hộc thuốc, nơi nơi đều là rổ rá cùng bếp lò, nơi này hẳn là dược phòng?
Thượng Quan Kinh Hồng đang cặm cụi giã dược liệu…Xung quanh bày đủ các loại chén bát.

Lúc này hắn nghiêng mặt qua, dùng sức chạm vào mặt nàng, nói: “Ngủ thêm một lát nữa, dược sắp xong rồi…Đúng rồi, tiểu thư, ta trước kia hẳn không phải chỉ phải chỉ là đầy tớ, hẳn là kiêm luôn làm đại phu của nàng nữa có đúng không?”
Hắn nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tựa như còn có vài phần như đang trêu chọc nàng.

Hắn…Tâm nàng bị một trận đả kích, không lẽ là hắn đã lấy lại một thân y thuật đại quốc thủ của mình rồi?!
Tầm mắt nàng lại rơi xuống trên người cả hai, liền lập tức ngơ ngẩn không thốt nên nửa lời.


Tình huống hai người bọn họ lúc này….

Không biết từ lúc nào hắn đã đem bàn trà trong đại sảnh mang tới dược phòng bên này, bàn trà tuy không dài như trường kỷ, nhưng độ dài cũng có thể tạm coi là đủ dùng.

Hắn dùng đai lưng buộc nàng để nàng nằm dựa vào lưng hắn, rồi lại giống như còn ngại đai lưng không đủ lực, liền xé rách mấy bộ y phục, cứ một vòng rồi lại một vòng quấn lấy cả hai người, đem nàng và hắn buộc chung vào một chỗ.

Hắn ngồi ở mép bàn, còn nàng nửa người ngủ thiếp đi trên lưng hắn, một nửa thì nằm trên bàn trà.

Trước ngực nàng thấm ướt một mảng, kia chắc chắn là do máu trên miệng vết thương của hắn chảy ra thấm vào y phục nàng.

Không lẽ hắn còn chưa có băng bó lại sao?
Đúng vậy, cho dù có băng bó đi chăng nữa, bị nàng đè như thế, có băng bó cũng thành như không.

“Ngươi tại sao phải làm như vậy?” Nàng không khỏi thốt lên hỏi.

Nàng tự nhận mình cũng không phải người ngu ngốc gì cho cam, thế nhưng đôi khi quýnh lên thường hay thốt ra mấy câu mà không kịp suy nghĩ, lúc này hỏi hắn xong, trong đầu không tránh khỏi có chút kinh thường chính mình.

Hắn một bên cúi đầu tháo nút buộc trên người, một bên trả lời nàng: “Ta phải điều dược, nếu thả nàng một mình ở một bên thì ta nhất định sẽ phân tâm, chỉ có như vậy ta mới có thể lúc nào cũng cảm nhận được mạch đập cùng nhiệt độ của nàng, biết được tình huống của nàng.


Hắn đơn giản trả lời nàng, thanh âm có chút khàn khàn tựa như giọng của một người cả một đêm không ngủ, nàng đột nhiên ngơ ngẩn, trong lòng cảm thấy sốc một cách rất dữ dội.

Hơn nữa cảm giác thống khổ trước khi ngất đi hiện tại cũng đã biến mất không còn.


Ân, nàng còn chưa có bắt được giải dược “theo giai đoạn” của Kiều Mi, mà hắn biết nàng trúng độc, vì nàng mà bày mưu tính kế trộm độc dược trên người Kiều Mi…Nàng nhớ hai cái nha hoàn trong vườn hoa ngày đó, nàng đã sớm đoán ra một trong hai nha hoàn đó có một người hẳn là Tần Đông Ngưng, lúc đó khoảng cách giữa nàng và bọn họ cũng không quá xa, cho nên nàng đã nhìn thấy trên tay Tần Đông Ngưng có một nốt rùi nhỏ.

Thế nhưng một người có kỹ năng thần thâu như Tần Đông Ngưng thì sao có thể để cho nàng cùng Tứ Đại Mỹ Nhân ngày đó dễ dàng trộm đồ trên người như vậy được?
Nếu không phải khi đó ở trong doanh trướng nhìn thấy Tần Đông Ngưng dịch dung thành Bích Thủy, không nhìn thấy nốt rồi trên tay nàng ấy, nàng quả thật là vẫn còn không hề phát hiện ra.

Nguyên lai là Thượng Quan Kinh Hồng lòng dạ thâm sâu đến như vậy.

Một nam nhân như thế kỳ thật là quá mức đáng sợ.

Nàng cười khổ lắc đầu, hắn cũng từng nói qua sau khi trở về Triêu Ca lập tức sẽ chế giải dược cho nàng…Hiện tại, là hắn đang nghiên cứu điều chế giải dược có phải không?
Nhưng mặc kệ thứ hắn chế ra là giải dược hay chỉ là thuốc giảm đau thông thường, quan trọng vẫn là: hắn đã vì nàng mà làm ra….

Dường như ẩn sâu bên trong hắn vẫn là Thượng Quan Kinh Hồng khi xưa, rồi lại xác xác thực thực không còn là chính hắn nữa.

Hắn yêu nàng, nàng biết, trừ phi nàng là kẻ ngốc.

Nàng kinh hãi bất an thất thần nghĩ, thân mình đột nhiên bị hắn ôm lấy đặt lên trên đùi, miệng hắn kề sát vàng tai nàng, hắn nói, Kiều Sở, nàng gả cho ta đi, chúng ta thành thân có được không.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK