Trong rừng.
Một đám đông người tụ lại một chỗ, cộng thêm cả cấm quân thị vệ nữa là có đến mấy nghìn người, nhưng dù có đứng xa đến mấy vẫn có thể nghe được tiếng quát mắng giận dữ của hoàng đế ở bên trong.
Hoàng đế đang nghiêm khắc nhìn chằm chằm Hạ vương và Trữ vương quỳ trên đất, cả hai người đều mang thương tích đầy mình, mà những người trong tổ của bọn họ cũng thê thảm không kém.
Trữ vương đã giao Bội Lan cho một phó phụ trong vương phủ đi theo hầu, dặn phó phụ mang nương nương về doanh trướng.
Lang hậu, Trang phi liền sai nữ phó y tới chuẩn bệnh, băng bó và sắc thuốc cho nàng uống.
Lệ phi thập phần lo lắng, cũng phân phó vài người hầu đi theo.
Hoàng đế vẫn rất giận dữ, cười lạnh: “Các ngươi được lắm! Chỉ vì một hiểu lầm mà các ngươi đã muốn giết chính huynh đệ của mình rồi ư?”
Trữ vương cắn răng nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết tội.
Nhưng Cửu đệ vốn yêu thích thê tử của nhi thần, từng theo đuổi nàng, nhưng sau nàng lại gả cho nhi thần làm vợ, cho nên Cửu đệ vốn ghi hận trong lòng! Cửu đệ nói hắn không cố ý làm Bội Lan bị thương, nhưng nhi thần không tin, bằng nhãn lực của Cửu đệ sao ngay cả thú vật và người sống còn có thể nhầm lẫn?”
Hạ vương lạnh lùng cười đáp trả:: “Ngũ ca không giỏi bắn cung cưỡi ngựa, nhưng lại giỏi ngậm máu phun người!”
Phụ thân của Bội Lan là tướng lãnh trấn ở biên cương, mặc dù gia thế không hiển hách như Lang tướng quân và Tần tướng quân, nhưng chức quan cũng không phải là nhỏ.
Có điều Bội Lan lại giỏi văn không giỏi võ, nàng cũng giống như Vương Ngữ Chi, nổi tiếng là tài nữ văn hay chữ tốt, ngoài tinh thông cầm kỳ thi họa ra còn có tài ca múa nổi danh nhất Triêu Ca này.
Mọi người ai cũng biết điều đó, nhưng hiện giờ mới rõ, thì ra là Hạ vương từng theo đuổi Bội Lan, thì ra giữa Hạ vương và Trữ vương còn có cái loại sự tình như thế!
Bên cạnh hoàng đế lúc này, Lang hậu mi gian tựa tiếu phi tiếu, còn Lệ phi thấp giọng khuyên nhủ.
Vốn Hạ vương thắng được hiệp thứ hai, cho nên Trang phi cũng cực kỳ vui mừng, lúc này chỉ biết khàn khàn giọng nói: “Hoàng thượng, tư oán giữa hai huynh đệ bất quá chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Bội Lan là đứa nhỏ thiện tâm, ngay cả hoàng thượng cũng rất yêu quý nàng, nếu lúc này người trách phạt hai huynh đệ bọn họ, khi Bội Lan tỉnh lại biết được nguyên nhân là do mình nhất định sẽ rất đau lòng.
Nàng đã bị thương như vậy rồi, tội gì còn khiến nàng phải thêm khổ sở trong lòng.
Thông nhi ngày thường rất thích ca vũ , cho nên đối với Bội Lan có chút yêu quý cũng không có gì lạ, huống chi hài nhi cũng biết thê tử của huynh trưởng tuyệt không thể phát sinh chuyện gì quá mức, hẳn là lão Ngũ hiểu lầm thôi….”
Trang phi là người thông minh khéo léo, lời này nói ra cũng rất có lý, thêm nữa Hạ vương cũng biện hộ, còn Trữ vương cũng không tranh cãi thêm, nhưng hoàng đế vẫn nhíu mày, tức giận trên mặt vẫn chưa hề tiêu tan.
Hạ vương và Trữ vương cũng im lặng không nói thêm gì nữa.
Đám đông xung quanh chứng kiến một màn này đều thập phần kinh hãi, chỉ có đám người có liên can của ba tổ Hạ, Trữ, Duệ vương là thiếu chút nữa nhịn cười đến mắc nghẹn.
Lý do nhịn cười là vì, nhìn thấy đám người thái tử đứng gần đó, không ai là không mang vẻ mặt âm trầm.
Vốn thái tử đa mưu trí dũng, hắn đã tính toán sẽ tóm được phần thắng trong trận này, nhưng lại không ngờ rằng ba tổ còn lại sẽ liên thủ, bọn họ thua là thua dưới tay ba tổ liên thủ; lý do thứ hai chính là diễn xuất của hai vị gia ở trước mặt kia, nhất là vẻ mặt của Trữ vương, đảm bảo ai nhìn thấy liền lập tức bị hắn lừa không một chút nghi ngờ.
Lão Thiết và Phương Minh bản tính vốn nghiêm túc, lúc này cũng đang cố gắng nén cười, ngay cả Mỹ Nhân xưa nay luôn lãnh mạc cũng phải liếc mắt nhìn Trữ vương vài lần, chỉ trừ Tứ Đại vừa rồi ở bên ngoài khu săn bắn cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra mà thôi.
Vì muốn diễn sao cho giống thật nhất, cho nên hai vị gia cùng mọi người liền lao vào “đánh nhau”, chỉ có Tông Phác là khôn nhất, mở miệng nói một câu “Ta không có võ”, sau đó liền ngồi sang một bên xem kịch.
Phàn Như Tố bị Tần Đông Ngưng công kích nhưng không kịp phản ứng, bị nàng đánh cho một nhát sưng cả mũi.
Chỉ có Cảnh Bình là không cười, đuôi mắt thủy chung vẫn dán trên người Kiều Sở…….”Trán phong” chỉ có tác dụng là giúp người ăn nó trong một lúc sẽ huy động được toàn bộ sức mạnh, cho nên nó không cần giải dược.
Có điều khi Duệ vương điều chế nó đã từng nói qua, cái này là đi nghịch lại tự nhiên, cái giá phải trả cũng không phải nhỏ.
Kiều Sở vừa trải qua một trận bệnh nặng cho nên thân thể vẫn còn yếu, trong người lại có độc hàn lan, nếu lần này lại bệnh thêm một lần nữa…….Hắn nắm chặt bàn tay, đột nhiên trong lòng nảy sinh quyết định, hắn nhất định phải đem được giải dược hàn lan đến cho nàng.
Kiều Sở đứng ở bên cạnh vẻ mặt lại thập phần bình tĩnh, vừa rồi khi nàng thổ huyết, hắn đã đề nghị đưa nàng về doanh trướng nghỉ ngơi, nhưng nàng lại nói muốn ở lại trong rừng một lát nữa, chờ Duệ vương đi ra rồi nàng sẽ trở về.
Hắn nhớ tới chuyện Trầm Thanh Linh ngày đó, liền thấp giọng khuyên bảo nàng, nói, Kiều chủ tử làm mọi việc vì gia, gia đều biết cả, không chỉ mỗi việc ngày hôm nay…….
Kiều Sở nâng tay lau khóe miệng, nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cười nói, Cảnh Bình, ta không phải có ý tranh công gì cả, chỉ là đến khi nhìn thấy hắn đi ra dẫn dắt các ngươi rồi, ta mới có thể an tâm.
Trong lòng hắn không hiểu vì cái gì lại tê rần, hắn không nhiều lời thêm, chỉ nói một câu “Nô tài mạo phạm”, sau đó dìu nàng đi vào rừng.
Nàng hơi hơi dựa vào người hắn, thân thể của nàng rất nhẹ, mùi hương nhàn nhạt trên người thoảng qua mũi hắn…, hắn đột nhiên hy vọng đoạn đường này có thể dài thêm một chút nữa.
Đến khi hắn nhận ra mình đã bất giác xiết chặt vai nàng, hắn kinh hãi, trong lòng thầm chửi rủa chính mình…….
Lúc này, đột nhiên một tiếng “Phụ hoàng” vang lên trong đám người, hắn ngẩn ra nhìn, chỉ thấy một vị ma ma đang ôm tiểu hoàng tử bước đến.
Tiểu hoàng tử híp mắt, gọi nhỏ một tiếng phụ hoàng rồi nói: “Phụ hoàng đừng mắng Ngũ ca Cửu ca.”, sau đó lại im lặng, vẻ mặt không chút biểu tình nào.
Đứa nhỏ này đêm qua mới bị nhiễm phong hàn, cho nên tinh thần mệt mỏi, hôm nay vẫn một mực nghỉ ngơi trong doanh trướng.
Hắn biết hẳn là Trang phi ngầm sai người đem tiểu hoàng tử tới.
Hạ Hải Băng thấy thế liền cũng cùng Tông Phác thừa cơ mở miệng cầu tình; Tào, Mạc hai người cũng lên tiếng; cả thái tử cũng góp vài câu.
Quả nhiên hoàng đế thu lại ánh mắt, bế lấy tiểu hoàng tử, trầm giọng nói: “Được rồi, sẽ trách tội các ngươi sau, hiện giờ mau chóng hoàn thành trận đấu thứ ba đi đã.”
Trong lòng mọi người vốn đang kinh hãi nghe vậy tâm tình biến thành căng thẳng, cuối cùng cũng tới trận đấu thứ ba, lại càng khiến người ta tò mò không biết chủ nhân của binh phù sẽ là ai?
Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhìn Kiều Sở hỏi: “Kiều phi, Duệ vương đâu sao còn chưa tới?”
Kiều Sở hoảng hốt trong lòng, đang muốn mở miệng nói, đã nghe Lang Lâm Linh đáp lại: “Hoàng thượng, để Lâm Linh đi gọi Bát gia.”
Hoàng đế gật gật đầu, thình lình nghe được một đạo thanh âm khẽ cười nói: “Không bằng hoàng thượng trước cứ tuyên bố đề thi đã, mọi người đều đang chờ đến sốt ruột hết cả lên rồi.”
Một người từ phía sau lưng thái tử bước ra, dừng lại ở bên cạnh thái tử, Kiều Mi nhìn thấy người nọ sắc mặt liền trầm xuống, Kiều Sở cũng đưa mắt nhìn lại, ra là “Phương Kính”
Đám người xung quanh hô lên hưởng ứng, hoàng đế cười, nói: “Thôi được, liền làm theo như lời A Kính vậy.
Trận thứ ba này, địa điểm vẫn là trong mỗi khu vực săn bắn, lấy nửa canh giờ làm hạn định, mỗi người được mang theo một người hỗ trợ.
Người nào săn được nhiều nhất hoặc là săn trong tình thế nguy hiểm nhất sẽ là người thắng!”
Mọi người rùng mình, nghĩ đến đề thi của trận này cũng giống như trận thứ hai, có điều là đòi hỏi kĩ thuật khéo léo! Hơn nữa, đề mục này cũng hết sức bí ẩn, nếu theo như hoàng đế nói thì rốt cuộc phải là săn được nhiều hay săn hiểm trở mới là thỏa đáng?
Chỉ thấy hai tổ của thái tử và Hạ vương đã nhảy lên ngựa, thái tử chọn người đi cùng là Tào Chiêu Nam, Hạ vương thì chọn Hạ Hải Băng, còn Lang phi đang dẫn đám người trong phủ Duệ vương hướng đến khu săn bắn, chỉ chờ Duệ vương ra tới liền lập tức bắt đầu thi đấu.
Kiều Sở nhìn thấy Trầm Thanh Linh đã trở lại, cho nên cũng bớt lo khi Lang Lâm Linh đi vào sẽ chạm mặt nàng ta.
Lại nhìn sang bên cạnh thấy Tứ Đại và Mỹ Nhân đang cực kỳ phấn chấn, nàng không muốn bọn họ lo lắng, bảo bọn họ ở lại chỗ này cùng mọi người xem các tổ thi đấu, còn nàng nhẹ nhàng đè lại ngực, lặng lẽ tách khỏi đám đông kích động, muốn trở về doanh trướng của mình.
Đột nhiên nghe người nào đó kinh hô một tiếng, nàng ngẩn ra, chưa kịp ngẩng lên đã nghe tiếng gió gào thét lướt qua trên đỉnh đầu, thân mình chợt căng thẳng, bị người ôm lấy đặt lên trên lưng ngựa.
Dưới ánh mặt trời chói chang, giữa thanh âm khiếp sợ ở bốn phía, mọi người chỉ nhìn thấy một con tuấn mã màu đen chợt từ đâu xuất hiện, nam tử ngồi trên lưng ngựa một tay ôm lấy người Kiều Sở phóng qua đám người, lập tức phi nhanh vào sâu trong rừng.
Danh Sách Chương: