Mà trước khi trận đấu thứ hai này bắt đầu, hoàng đế lại nói ra một lời khiến người ta có chút nghẹt thở.
Hoàng đế nói: “Những đứa con của trẫm đều đã trưởng thành, đều có người ủng hộ cả, vậy trận này liền để những người ủng hộ các ngươi tham gia cùng xem thế nào.
Nếu các ngươi không biết nên chọn người nào tương trợ, vậy để trẫm thay các ngươi an bài đi.”
Ý tứ trong lời này chính là ám chỉ chúng vương kết bè kéo cánh.
Nhưng kỳ thật mà nói, không chỉ riêng thái tử cùng Hiền, Hạ, Trữ và Duệ vương mà có cả những hoàng tử khác nữa cũng kết bè kéo cánh, chẳng qua là thế lực không bằng mà thôi.
Thượng Quan Kinh Hạo rất có phong thái của một thái tử không chút do dự nào đưa Vương Mãng vào tổ của mình.
Vương Mãng tuy là quan văn nhưng lại thường xuyên cùng thái tử đi săn, cho nên công phu cưỡi ngựa bắn cung quả thật không thể xem thường.
Cả Kiều Mi và Kiều Dung do Đô Mã giáo thụ cho nên tài nghệ cũng không tồi, vì vậy thái tử cũng để cho hai người bọn họ vào tổ, ngoài ra còn có một người nữa là Tào Chiêu Nam.
Trầm Thanh Linh không có giỏi về mảng này cho nên không đi theo…..Thái tử vỗ vỗ bả vai của nàng, nàng cười nói: chúc điện hạ đại thắng.
Sau đó hoàng đế truyền gọi nàng đến cùng mình quan sát trận đấu, nàng liền theo qua đó………..
Trong tổ của Hạ vương có hai người cần phải nhắc đến, một người là Đại thị trường Hạ Hải Băng, người còn lại là Phàn Như Tố.
Hạ Hải Băng gia nhập vào tổ đội của Hạ vương liền kéo luôn cả Phàn Như Tố vào.
Ngoài ra còn có người trước nay không kết bè kết phái là Tông Phác, hắn cũng theo Hạ Hải Băng gia nhập vào tổ của Hạ vương.
Tông Phác và Vương Mãng giống nhau, tuy không có võ, nhưng tài bắn cung cưỡi ngựa cũng thuộc hàng đệ nhất.
Về phần tổ đội của Trữ vương, cả phu thê Trữ vương đều là những cao thủ bắn cung cưỡi ngựa.
Tần tướng quân cùng đứa con cả đều đã quay về biên cương trấn thủ, cho nên hiện tại chỉ còn lại Tần gia tam công tử cùng tỷ muội Tần Thu Vũ và Tần Đông Ngưng trở thành người giúp đỡ Trữ vương.
Đây là những người tâm phúc trong mỗi tổ, ngoài ra thái tử cùng Hạ, Trữ vương còn chọn ra thêm vài gã hộ vệ trong phủ đệ gộp vào cho đủ số người trong tổ.
Lang Lâm Linh cũng biết bắn cung cưỡi ngựa, nhưng thân thể vốn không được tốt cho nên cũng rất ít khi tập luyện.
Duệ vương cũng coi như là vì nghĩ tới sức khỏe của nàng cho nên để cho nàng ở một bên quan sát trận đấu.
Lang Lâm Linh là người hiểu chuyện nên cũng không ý kiến gì cả.
Còn về phần nàng, khi nàng nói chính mình cũng thô thông cưỡi ngựa bắn cung cho nên muốn cùng Duệ vương tiến vào khu săn bắn, nhất thời lại lần nữa rước lấy ánh mắt của nhiều người.
Lang Tương cùng Lang hậu tỏ vẻ không đồng ý, còn Lang Lâm Linh ngược lại không nói gì, chỉ mở lời khuyên nhủ bọn họ, sau đó cũng tiến cử thêm ba gã hộ vệ trong Lang phủ.
Nàng biết Duệ vương nhất định có mang theo ám vệ theo, nhưng vì không muốn để hoàng đế nhận ra manh mối gì, hơn nữa cũng không muốn Lang Lâm Linh mất thể diện, cho nên phải để ba người kia gia nhập tổ đội thay ám vệ.
Nếu có thể, nàng kỳ thật cũng không muốn đi, nhưng nàng không có võ, mà tài nghệ bắn cung cưỡi ngựa may ra có thể giúp đỡ được một chút.
Nhưng nhìn lại cục diện hiện tại, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Cảnh Bình đỡ Duệ vương, còn đám người lão Thiết kéo ba gã hộ vệ của Lang phủ vào doanh trướng đằng trước.
Doanh trướng này là dành cho tổ bọn họ dùng để nghỉ ngơi trong quá trình đi săn, bên ngoài trướng có trang bị sẵn ngựa và cung tên……..
Mọi người đem Duệ vương và đám hộ vệ vào bên trong thuận tiện bàn đến kế sách, còn nàng dẫn theo Mỹ Nhân bước theo phía sau.
Cảnh Thanh theo bên người Duệ vương đã nhiều năm, tuy y thuật không cao nhưng chí ít cũng là biết y thuật.
Hắn thay Duệ vương bắt mạch xong nói mạch của Duệ vương hiện tại rất ổn định, mặc dù đang hôn mê nhưng ý chí của hắn rất mạnh, thần thức có vẻ còn duy trì một chút tỉnh táo, có thể cảm giác được hắn đang âm thầm vận nội lực bức độc trị thương…….
Mọi người vừa mừng vừa sợ, chỉ phán hắn có thể mau chóng sẽ tỉnh lại…..
Sau khi đem Duệ vương và hộ vệ Lang phủ an trí xong xuôi, mọi người cùng ngồi xuống trong doanh trướng.
Phương Minh vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cảnh Bình: “Không có gia chủ trì đại cục, mà chúng ta lại cần một người quyết đoán, Cảnh Bình, ngươi xưa nay tài trí mưu lược, trước khi gia tỉnh lại đành nhờ ngươi, chúng ta sẽ nghe theo lời ngươi phân phó, trận này chúng ta không thể thua được…”
Hắn nói xong ngừng một chút, đột nhiên đem thanh âm giảm thấp vài phần.
“Tuy chỉ là phỏng đoán, nhưng ta cảm giác lần này hoàng thượng muốn đem binh phù giao cho gia, trận tranh tài này bất quá chỉ là ngụy trang thôi……..Công phu cưỡi ngựa bắn cung của gia tất nhiên là không cần phải nói, nhớ tới khi hắn còn nhỏ, có một lần hắn theo hoàng thượng đi săn, hắn lúc ấy ở trong rừng dùng sáo thổi một khúc, thần kỳ chính là chỉ một lát sau tất cả những con thú lớn nhỏ đều đồng loạt chạy ra…..Khi đó, ta đứng hầu ở một bên chứng kiến cảnh đó, quả thật là khiến người ta phải kinh ngạc……..Lấy võ công hiện giờ của gia, nếu hắn không bị thương, chỉ cần hắn thổi một khúc kia, chỉ sợ có thể đem toàn bộ thú vật trong phạm vi một trăm dặm dẫn lại nơi này……”
Lời hắn vừa nói ra, toàn bộ đều khiếp sợ, không cần nghĩ đến tâm ý của hoàng đế, chỉ cần Duệ vương có chiêu thức này, chuyện bọn họ thắng được là hoàn toàn có khả năng! Vốn binh phù sẽ dễ dàng rơi vào trong tay nhưng……..
Chẳng lẽ là ông trời muốn làm khó?
Lão Thiết vụt một cái đứng dậy, trầm giọng nói: “Cảnh Bình, ngươi chỉ đạo đi, ngươi nói như thế nào ta sẽ làm thế ấy………Cho dù có phải liều mạng ta cũng phải săn được một đám……..”
Nhưng mà người đời có nói một câu: một người phụ nữ cho dù có khéo léo đến đâu cũng khó có thể thổi được cơm khi trong tay không có gạo.
Trên tay bọn họ không đủ người, có thể đấu kiểu gì? Cảnh Bình cười khổ một tiếng, cuối cùng như sực nhớ ra cái gì, hắn liền đứng dậy đi đến trước mặt Kiều Sở, ánh mắt quét qua đám người: “Người quyết sách này nên để cho Kiều chủ tử làm mới đúng……”
Tất cả mọi người đều cả kinh, Cảnh Thanh lắp bắp: “Nàng sao có thể…….”
Trong lòng Cảnh Thanh nhớ kỹ lời nói của tiểu hoàng tử, cho nên đối với Kiều Sở vừa sợ lại vừa kiêng kị, thêm nữa hắn nhớ tới hành động phạm vào phép tắc của Kiều Sở trong trận đấu thứ nhất, cho nên nhất thời sinh vài phần tức giận, nói: “Ca ca, ngươi không nghĩ tới nàng trước đó vừa làm cái gì sao, nàng suýt chút nữa đã hại gia không thể tiến vào trận đấu thứ hai!”
Lão Thiết cùng Phương Minh, nhất là Phương Minh đối với Kiều Sở vốn có hảo cảm, nhưng nghĩ đến hành động trước đó của nàng quả thật có chút đi quá giới hạn, bọn họ thắc mắc vì sao Cảnh Bình lại muốn để nàng làm người quyết sách.
Cảnh Bình khẽ thở dài một cái, đem thanh âm giảm thấp vài phần: “Nếu ta đoán không lầm, mũi tên kia là do Kiều chủ tử thay gia bắn đi, nếu không, gia sao có thể để nàng gia nhập tổ đi săn?”
Mọi người nghe vậy giật mình, Cảnh Thanh khẽ hô lên một tiếng, thiếu chút là trượt từ trên ghế xuống đất…..Đã thấy Kiều Sở lúc này cảm tạ Cảnh bình một câu, sau đó nhìn về phía bọn họ, nói: “Ta tất nhiên không thể làm người quyết sách, nhưng thời gian gấp gáp, chúng ta nên mau chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, nếu không toàn bộ cố gắng của gia vì binh phù liền đổ sông đổ bể”
Lão Thiết cùng Phương Minh gật gật đầu, Cảnh Thanh ão não: “Nhưng tìm đâu ra cách?”
Cảnh Bình bỗng ngẩn người, cảm thấy lúc này mọi người đều đã có vài phần phụng theo Kiều Sở……..
Kiều Sở nhíu mi nhìn nam nhân đang ngủ say trên giường, nói rõ ràng: “Cách thì ta chưa biết, nhưng ta tin tưởng, ngay khi gia các ngươi hôn mê, hắn đã sớm nghĩ ra phương pháp tất thắng trong trận này.”
Danh Sách Chương: