Hoàng đế sững người nhìn nữ nhân trước mắt, phải để Tả Binh với Hạ Hải Băng đỡ mới giữ cho mình không ngã quỵ xuống đất.
Hắn gắng sức gạt tay hai người ra, đi đến sau lưng Phương Phỉ vẫn đang thét vọng xuống đáy cốc, nắm vai nàng xoay người nàng lại, vai bị siết đau khiến Phương Phỉ bừng tỉnh, hoảng hốt nhìn hắn: “Hoàng thượng…”
Hoàng đế bỗng lắc đầu, sau đó là một tiếng vang thanh thúy, Phương Phỉ bị hắn tát cho một cái ngã vật xuống đất, Phương Phỉ ôm má lùi về sau, dường như đã tỉnh hoàn toàn, giật mình quay đầu nhìn lục y nữ tử đứng cách đó không xa, người có gương mặt giống nàng như đúc, đúng lúc đó, có một thân ảnh từ vách núi nhảy lên, chính là nữ tử áo đỏ vừa rồi rơi xuống vách đá, mặt cũng giống nàng y như đúc.
Hai nữ tử đó cùng đưa tay lên mặt kéo xuống lớp mặt nạ, phút chốc liền biến thành Đông Ngưng và Lang Lâm Linh.
Mồ hôi lạnh toát ra khi chứng kiến cảnh ở vách đá như mộng trước đó nháy mắt khô sạch, Phương Phỉ biết mình đã trúng kế, tim đập thình thịch, bất chấp tất cả níu chặt cánh tay hoàng đế, run rẩy nói: “Chàng nghe ta giải thích, sự việc không phải như vậy…”
Không biết Thực cốt khi phát tác hoàn toàn sẽ có cảm giác thế nào, có phải cũng đau giống nàng bây giờ, toàn thân đau nhói, lồng ngực như bị bóp nghẹn đến thở nhẹ cũng khó khăn, hé miệng ra nói cũng đau.
Hoàng đế cười trầm thấp, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh một nữ tử với nụ cười ngây ngô, gương mặt giống y hệt nữ nhân trước mắt hắn lúc này, bỗng dưng hắn thấy người trước mặt thật xấu xí biết bao, không chút do dự hay thương hại mà hất nàng té xuống đất, rút bội kiếm treo bên hông Hạ Hải Băng ra.
Hắn giơ kiếm đâm về phía Phương Phỉ, đột nhiên nghe một tiếng cười khẽ, tiếng cười lộ rõ vẻ châm chọc cười nhạo, hắn suy sụp hạ kiếm xuống, hiểu được dù lúc này có làm gì thì cũng đều vô dụng, tất cả đã quá trễ.
Bất Tạ.
Hắn đã làm gì nàng.
Kỳ thật bao nhiêu năm qua hắn vẫn thường mơ thấy nàng.
Nhưng hắn luôn tự đánh lừa mình rằng đó là Phương Phỉ.
Ngày đó hắn nhốt nàng, nàng giải thích mà hắn cũng không tin, chỉ lạnh lùng nói nếu như nàng nhận sai thì hắn sẽ cân nhắc tha thứ cho nàng.
Kỳ thật vì hắn đã yêu nàng.
Nếu nàng nhận sai thì hắn có thể lấy đó làm lý do để giữ cho mình không phụ bạc Phương Phỉ.
Bởi vì nàng nhận sai thì trong mắt hắn nàng sẽ là một nữ tử xấu xa, lòng dạ độc ác, hắn sẽ không để ý đến nàng nữa.
Lúc nàng khó sinh, máu nhuộm ướt nội điện, thời khắc đó hắn đã hối hận, phải tự nhủ là nàng đáng chịu hình phạt như thế để chống đỡ.
Tay hắn vấy máu biết bao nhiêu người, nhưng lại muốn được bầu bạn với một nữ tử lương thiện, chỉ vì năm ấy, nàng dù không biết hắn là ai vẫn liều mình dẫn dụ thích khách cứu mạng hắn.
Kể từ đó hắn bắt đầu yêu nàng.
Vì sao sau khi tỉnh lại lại nhận sai.
Hắn đã bao lâu không khóc, lúc này nước mắt lại thấm đẫm gương mặt, trong tầm mắt mơ hồ hiện ra một nam tử trường bào ngân bạch, cầm sáo ngọc trong tay thản nhiên nhìn lại hắn.
“Kinh Hồng, phụ hoàng….
.
” Hắn run rẩy nói không được_người kia chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Nguyện vọng cả nửa đời chỉ nháy mắt thất bại, Phương Phỉ thấy hoàng đế đang nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, bỗng nhớ tới nữ tử người đầy máu thường xuất hiện trong giấc mơ của nàng, nàng kinh hoảng cả người run rẩy kịch liệt, tuyệt vọng lẫn cơn giận đồng thời dâng lên, gắt gao nhìn Thượng Quan Kinh Hồng: “Dược ngươi đưa ta có vấn đề, trên giấy ngươi cố ý viết, bảo đầu tiên cho ta ăn mảnh nhỏ hơn, đến Giang Nam mới ăn mảnh còn lại….
”
Thượng Quan Kinh Hồng nhếch môi: “Phải, đúng là có vấn đề.
Trong mảnh thứ hai ta có tẩm mê huyễn dược, có hiệu quả quấy nhiễu thần thức con người, khi ngươi nhìn thấy tình cảnh trái ngược với sự thật nhất định sẽ phản ứng”
Phương Phỉ chật vật đứng dậy, bước đến gần hoàng đế: “Hoàng thượng, người cũng nghe hắn nói rồi đó, là hắn tính kế với ta, dược kia có vấn đề”
Hoàng đế đột nhiên siết chặt cổ nàng, nàng kinh hãi sống chết giãy dụa, tới tận khi nàng tưởng mình đã cận kề cái chết hoàng đế bỗng buông tay, nàng té xuống đất ôm cổ họng ho sặc sụa, sợ hãi nói không ra lời.
“Trẫm không thể để ngươi chết dễ dàng như thế được, trẫm sẽ nhốt ngươi lại, để ngươi từ từ chờ cái chết…”
Hoàng đế nhẹ nhàng cười nói, vung tay, hai cấm quân lập tức bước lên giữ chặt Phương Phỉ.
Phương Phỉ ngước mắt đăm đăm nhìn hắn, hắn năm nay bất quá cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, trên đầu đã điểm nhiều sợi bạc, nhưng vẫn cao lớn tuấn tú bộ dáng không khác năm xưa, trong mắt lại lộ vẻ tàn ngoan của người quyền uy, bỗng dưng nàng không còn thấy sợ cái chết nữa, lời nói của hắn khiến tâm nàng như chết lặng, ngây người nhìn vực sâu phía trước, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nàng thua rồi ư?
Nàng thua rồi.
Bất Tạ đã chết nhiều năm rồi, nhưng cuối cùng nàng vẫn thua.
Nàng đã mất hắn.
……
Hoàng đê ho ra một búng máu, Tả, Hạ hai người lập tức đỡ lấy hắn, hoàng đế ánh mắt mong mỏi nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng không để ý tới hắn, không nói một lời nào cả, chỉ đi đến vách đá chậm rãi ngồi xuống.
“Trẫm biết, lúc này trẫm có nói cái gì cũng vô ích, nhưng trẫm sẽ về Triêu Ca sửa lại chiếu thư, truyền ngôi cho ngươi.
Đến lúc đó ngươi muốn giết trẫm báo thù cho mẫu thân trẫm cũng cam chịu”
Thượng Quan Kinh Hồng vẫn không nói gì, ngay cả Đông Ngưng lẫn Lang Lâm Linh cũng chẳng đoán được tâm tư của hắn.
Đầu hắn chỉ qua một đêm đã bạc trắng, lúc này chỉ dùng một dải lụa màu lam buộc lại, bóng dáng cao lớn lạnh lùng khác hẳn khi xưa.
Tựa hồ hắn vừa lôi ra một vật gì, rồi bình thản cúi đầu bận rộn với vật đó.
Hoàng đế bi thương, nghĩ một lát cất giọng phân phó: “Hải Băng, xuống núi truyền khẩu dụ của trẫm, đưa Thượng Quan Kinh Hạo lên đây”
Hạ Hải Băng lĩnh mệnh dẫn theo mấy người hạ sơn.
Lúc này Thượng Quan Kinh Hồng lại bật ra tiếng cười trầm thấp.
Sau đó hai bên đều im lặng không ai nói chuyện, nhưng chỉ được một lúc thì nghe dưới núi vọng lên tiếng binh mã hò hét vang trời, nghe giống như tiếng đao kiếm chém giết.
Hoàng đế chấn kinh đang muốn gọi Tả Binh cùng xuống xem thì thấy Hạ Hải Băng người bê bết mồ hôi với máu chạy về, run giọng tấu: “Hoàng thượng, thái tử tạo phản rồi!”
Danh Sách Chương: