Nàng có chút ngây ngốc ngồi ngẩn ra ở một bên, thình lình lại nghe Long Vô Sương trầm giọng hỏi Lữ Tống: “Lữ tiên sinh, Thương Niệm người này, ngươi thật ra thấy hắn thế nào?”
Lữ Tống nghe thế lập tức chau mày, sau một lúc lâu lại hỏi ngược lại: “Theo điện hạ thì thế nào?”
Long Vô Sương rủ mi mắt, đột nhiên cười khẽ, từng chữ từng chữ nói: “Cô nghĩ trận hỏa hoạn khi đó tất cùng người kia có liên quan, hai cổ phật cũng để cho hắn lịch kiếp, hẳn là vì cho rằng trong lòng hắn vẫn còn chấp niệm…….Người này thật sự không đơn giản đâu, cổ phật là có thiện ý muốn để cho hắn lịch kiếp theo đó mà rủ bỏ hoàn toàn chấp niệm, nhưng cô sợ hắn sẽ bị cắn ngược lại một cái”
Lữ Tống gật đầu: “Thiên đế bệ hạ cũng đã nghĩ như thế, bệ hạ cho rằng Thương Niệm trước khi lịch kiếp nhất định đã giao đãi việc gì đó cho Tam đại chủ phật.
May mà trước khi Phi Thiên hạ phàm đã cùng Phục Linh có cử chỉ thân mật, khiến cho Thương Niệm cùng những chủ phật theo phe hắn đều cho rằng: Nhược Lam là yêu Phi Thiên, nhưng Phi Thiên lại là yêu Phục Linh.
Khi Thương Niệm hạ phàm kịch kiếp, chủ phật tất sẽ tìm tới Phục Linh, nghĩ cách để cho nàng cùng Phi Thiên ở chung một chỗ.
Thời điểm khi Phi Thiên chân ái Phục Linh, liền sẽ không quay về Thiên giới được nữa, cũng sẽ không thể cùng Thương Niệm tranh đoạt Vạn phật chi tổ chi vị”
Lâm Lang cắn môi, nghi hoặc hỏi: “Nhưng hai vị cổ phật làm thế nào để biết được Phi Thiên yêu một người? Hắn lúc này đã là phàm nhân, yến nhĩ hoan tình mấy cái đó chắc cũng không tính là yêu một người chứ?”
Nói đến mấy chữ “Yến nhĩ hoan tình”, mặt nàng nhất thời đỏ cả lên.
Long Vô Sương bật cười, thật sâu nhìn nàng, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Cái đó không tính, thể xác khoái lạc thì tính là cái gì! Theo cô đoán, chính là khi Phi Thiên vì một nữ nhân mà động sát niệm, như vậy mới xem là lịch kiếp thất bại”
“Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, suy nghĩ của điện hạ quả thật cũng chính là suy nghĩ của bệ hạ” Lữ Tống cũng chợt hăng hái hẳn lên, bỗng dưng đứng dậy, miễn cưỡng cười nói: “Phi Thiên là Phật, mặc dù chuyển sinh, bị thân phận ép buộc cho nên cũng từng có giết chóc, nhưng đó là quyền đấu quốc đấu cả đời này của hắn, là do thân phận của hắn gây ra.
Tận sâu trong đáy lòng hắn vẫn tồn cái tâm yêu thương muôn dân trăm họ, nhưng nếu hắn vì một nữ tử mà động sát niệm, kia liền coi như lịch kiếp thất bại!”
“Điện hạ, bệ hạ đoán rằng, Nhiên Đăng cổ phật tuy nói là ẩn vu Linh sơn, nhưng nhất định đã phát hiện ra việc Thanh Bình cổ phật lén đưa Nhược Lam đến thời không Trung Quốc, hơn nữa cũng đã biết nàng đã quay trở về Đông Lăng, vì thế ngài ấy nhất định sẽ an bài kiếp số sát giới cho Phi Thiên, nhìn xem hắn có hay không sẽ phạm hạ sát giới”
Đại sát giới…
Lâm Lang trong lòng hoảng hốt không thôi: “Đáng tiếc, Phi Thiên chung quy vẫn là đi trước ngài ấy một bước, tính toán chu đáo hết thảy, Phục Linh không phải người hắn yêu, cho nên tuyệt cũng sẽ không vì nàng mà phạm hạ sát giới”
Lữ Tống mới đầu cũng khẽ gật đầu, sau đó lại chậm rãi lắc đầu: “Không, điện hạ, Thiên đế bệ hạ chỉ lo là chấp niệm của Thương Niệm đối với dục vọng quyền lực quá ư mạnh mẽ, hội sẽ chậm rãi khôi phục trí nhớ, mà Phi Thiên lẽ ra là phải khắc chế tình cảm đối với Nhược Lam, thế nhưng lại đem trí nhớ kiếp trước mai đến sâu đậm.
Thương Niệm này tài trí không nhỏ, nếu hắn khôi phục trí nhớ, thêm nữa lại cảm thấy được tình cảm của Phi Thiên đối với Nhược Lam, hắn nhất định sẽ nghĩ cách khiến Phi Thiên vì Nhược Lam mà động đại sát giới”
“Nhiên Đăng cổ phật vốn đã biết Thiên đế là hậu thuẫn của Phi Thiên, còn Tam đại chủ phật thì ủng hộ Thương Niệm, cho nên từng nói qua rằng không cho phép bất kỳ ai tự ý khôi phục lại trí nhớ cho hai người đó, nhưng nếu là Thương Niệm tự mình khôi phục, lúc đó liền phiền toái”
Hắn nhắm mắt lại khẽ thở dài, đau khổ cười: “Con đường phía trước này rồi sẽ như thế nào vốn không ai có thể dự đoán được, sợ thì vẫn là sợ, nhưng không nằm trong vòng khống chế của bất kỳ ai cả, thậm chí là hai vị đại cổ phật”
Lâm Lang buồn bã nói: “Tiên sinh sẽ đem trí nhớ trả lại cho Duệ vương chứ? Ta chỉ hy vọng, những ngày này Hải Lam có thể hảo hảo cùng hắn ở một chỗ….”
“Ân” Lữ Tống thấp giọng nói: “Chuyện ngày đêm ở Thiên thần thôn vốn cũng là làm theo ý chỉ của bệ hạ, vốn chính là muốn để cho Duệ vương đối với Kiều Mi động tình càng sâu, gạt bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của Kiều Sở đối với hắn, vốn Duệ vương đã cứu mạng Kiều Mi, trong lòng đối Kiều Mi cũng là có báo đáp”
“Ta sẽ đem trí nhớ lúc đầu trả lại cho Duệ vương, về phần Kiều Chấn Trữ, Phượng Thanh cùng Nhược Tuyết ba người, đợi sau khi Duệ vương cùng Kiều Sở rời khỏi Thiên thần thôn, ta cũng sẽ đưa trả họ về đúng với vị trí của mỗi người, cũng sẽ lấy đi toàn bộ trí nhớ của họ lúc còn ở Thiên thần thôn lẫn trí nhớ kiếp trước.
Không thể để họ mang theo trí nhớ kiếp trước mà lịch kiếp được”
Lâm Lang cười khổ: “Đúng vậy, chỉ cần Duệ vương đối với Kiều Mi động tình, chỉ cần Duệ vương nhớ rõ, đến lúc quay trở về, đã là nữ nhân mà Duệ vương muốn, còn sợ sẽ không chiếm được sao? Cho dù nàng là tẩu tẩu của hắn thì đã như thế nào?”
**************************
Y lư.
Đám người Kỷ thầy ký vừa mới nói ra chuyện ba người Tộc chủ hôn mê xong, còn chưa kịp nhiều lời nói thêm cái gì, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Thượng Quan Kinh Hồng đi mở cửa, người đến chính là cung nhân trong cung, nói, bệnh tình của công chúa nguy cấp, thỉnh Thượng Quan công tử theo chúng ta tiến cung một chuyến.
Kiều Sở đã khẳng định được Nhược Tuyết chính là Kiều Mi, mặc dù Kỷ thầy ký không nói thêm cái gì, nhưng đối với chuyện hôn mê, lại vô cùng xác thực chứng minh thân phận của đám người Nhược Tuyết, chính là thần.
Bọn họ đã nói rất rõ ràng Tộc chủ, Linh hậu hôn mê bốn mươi năm, còn công chúa hôn mê hai mươi năm.
Theo đó, Nhược Tuyết hai mươi năm trước vẫn còn ở chỗ này, hai mươi năm sau lại trở về, nói vậy nàng ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nếu không phải là thần thì nàng sao có thể mê man nhiều năm như vậy mà dung nhan lại không hề thay đổi?
Nàng vốn không hề biết chuyện ba người kia đã chuyển sinh, lòng chỉ thầm nghĩ, bọn họ nhất định là đang âm mưu chuyện gì đó, nàng cần phải nhanh chóng gấp rút đem Thượng Quan Kinh Hồng rời khỏi đây.
Nào biết, Thượng Quan Kinh Hồng sau khi nghe mấy cung nhân kia nói xong, liền lập tức theo bọn họ ra cửa.
Danh Sách Chương: