Mục lục
Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thuần Phong cười lạnh, ngươi được lắm, dám lơ cả ta, thật đúng là chẳng coi ai ra gì!
Nếu không phải vì tên Duệ vương này đột ngột xuất hiện thì hắn đã có thể đuổi theo nam nhân kiêu ngạo cùng nữ tử đeo khăn che mặt kia rồi.

Hắn là muốn bắt bọn họ lại để dạy dỗ một phen!
Liếc mắt nhìn qua võ quan nhất phẩm Tỉ Hạng, cũng chính là người vừa rồi giống hắn muốn cứu trợ Ngân Bình, cùng quan văn Kiền Trọng, còn có cả Thái Trữ, hắn biết, bọn họ ngày đó từng bại dưới tay Thượng Quan Kinh Hồng, đối với Thượng Quan Kinh Hồng lúc này là cực kỳ phòng bị, nhưng sâu bên trong cũng là có một phân kính nể.

Tâm tình hắn phức tạp toại cũng không nói gì nhiều.
Trái lại, Kiền Trọng cùng Thái Trữ trên mặt ý cười thậm sâu, hai người và cả Ngân Bình đang cùng đám người Trữ vương chào hỏi, Thái Trữ cười nói: “Nếu không phải tình cờ gặp được Duệ vương thì thật cũng không ngờ sẽ được diện kiến Ngũ hoàng tử ở chỗ này”
Đã sớm biết người Tây Hạ có mặt ở nơi này, lúc ở trong tửu lâu xem hỗn chiến cũng đã nghe qua bọn họ tự xưng danh, cho nên đám người Trữ vương tất nhiên đều đã rõ ràng thân phận của từng người, nhưng trái lại Duệ vương lại mất trí nhớ, mặc dù trước kia từng chạm mặt đám người Thuần Phong trên chiến trường nhưng đương nhiên sẽ nhận không ra.

Trữ vương tâm cười, ngoài mặt lại hữu lễ nói: “Công chúa cùng hoàng tử vì sao lại không nghỉ lại tại sứ quán, lại không báo trước một tiếng để cho triều đình còn làm lễ tiếp đón?”

Kiền Trọng nói: “Chúng ta chính là muốn nhìn xem dân sinh quý quốc, quả nhiên là đã được trải qua một phen phấn khích”
Trữ vương ngầm cười lạnh, phấn khích ư? Là đối với dân chúng Đông Lăng mà ỷ mạnh hiếp yếu cho nên mới phấn khích ư! Nếu lúc đó không phải ta đang quan sát thái tử, muốn nhìn thử xem hắn sẽ làm cái gì thì cho dù đã biết rõ thân phận các ngươi đi chăng nữa, ta đây cũng không ngại mà nhúng tay cứu người.
Có điều là về Cửu đệ, hắn quả thật không biết hôm nay vì sao Cửu đệ cũng xuất hiện ở đây.

Cũng có thể là hắn đến là vì đã biết về việc liên hôn với Tây Hạ, nhưng trải qua một chuyện vừa rồi thì xem ra là không phải, bởi vì hắn rõ ràng là không nhận ra thân phận của đám người Tây Hạ, còn vì một nữ tử mang khăn che mặt mà gây xung đột với bọn họ nữa.
Mặc dù chỉ là tình cờ, nhưng hắn nếu đã không biết thân phận của đám người Thuần Phong, dưới tình huống đó có xảy ra xung đột cũng chẳng phải chuyện kỳ quái, vốn nếu không có Trầm Thanh Linh thông tri thì bọn họ cũng không biết người Tây Hạ đã bí mật đến Đông Lăng.

Tình hình hiện tại hoàn toàn khác so với trước khi Bát đệ mất trí nhớ, nếu không với bản tính cẩn thận của Thượng Quan Kinh Hồng thì nhất định đã sớm phát giác toàn bộ, cũng giống như thái tử, liền đã sớm tìm hiểu hết thảy tin tức hành tung của đám người Tây Hạ rồi.
Mà nói ra cũng kỳ quái, Cửu đệ mặc dù không biết thân phận của ba người này, nhưng vừa rồi khi đối mặt, bằng nhãn lực của hắn thì nhất định là hắn cũng đã phát hiện ra đối phương không phải hạng tầm thường, nhưng hắn vẫn vì nữ tử che mặt mà giao đấu với bọn họ.
Thật không biết nữ tử che mặt kia rốt cuộc là người nào?
Lấy thân phận cùng bản tính của Cửu đệ thì chắc chắn hắn chẳng ngại bất luận kẻ nào, vậy mà vừa rồi tựa hồ rất cấp bách mang nàng ấy rời đi, giống như là đang né tránh cái gì!
Rõ ràng ngày đó ở bãi săn mọi người còn chứng kiến thấy hắn đối với Kiều Sở động tình, mà tình cảm cũng không hề nhẹ.

Rồi còn cả thái tử nữa, vì sao hắn cũng vội vàng rời đi như thế?
Thậm chí còn không cùng đám người Thuần Phong từ biệt được một câu.
Lúc này trừ bỏ Ngân Bình vẫn đang rủ mi nhìn đai lưng nắm chặt trong lòng bàn tay, còn Thuần Phong thì khóe miệng mỉa mai nhếch lên, Thái Trữ ở một bên đang cùng hắn nói chuyện, nghiêng về một phía tựa như đang tính toán đo lường Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng trừ bỏ mở miệng cùng đám người Tây Hạ chào hỏi ra, còn lại phần lớn thời gian trên môi chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng quắt theo dõi Cảnh Thanh đang đi nhặt đồ ở bên kia, mãi cho đến khi Cảnh Thanh quay trở về chuyển đồ lại cho hắn.

Khi tay hắn vừa chạm vào đồ vật trên tay Cảnh Thanh, ánh mắt liền biến đổi, mà Trữ vương cùng mọi người cũng kỳ quái, nhận ra đồ vật kia chính là một cây sáo ngọc.
Không nói đến đám người Thái Trữ, còn lại từ đám người Trữ vương cho đến những người theo bên cạnh Thượng Quan Kinh Hồng từ nhỏ là lão Thiết, Phương Minh, Cảnh Thanh lẫn Cảnh Bình đều nhận ra được đây chính là cây sáo mà ngày thường Thượng Quan Kinh Hồng hay dùng.

Hắn chộp lấy cây sáo trong tay Cảnh Thanh: “Kiều Sở đã đến đây, là thái tử làm khó nàng?”
Ánh mắt sắc bén lợi hại của hắn liếc qua đám người Trữ vương, trong mắt hung quang chợt lóe.
Bội Lan lắc lắc đầu: “Bát gia, nếu nói là gặp người quen trừ bỏ thái tử thì chỉ có mình Cửu đệ, nhưng vừa rồi hắn đã vội vàng bỏ đi rồi, còn Kiều Sở thì quả thực là chúng ta không có thấy”

“Không đúng” Thượng Quan Kinh Hồng thu lại ý cười: “Cây sáo này là ta đưa cho Kiều Sở, nếu nàng chưa từng đến đây thì sao nó có thể nằm trong tay thái tử?”
Khi còn ở Y lư, trước lúc hai người hòa giải với nhau, nàng vẫn luôn ở trong phòng còn hắn thì ở ngoài phòng, chính mình sợ nàng ở một mình trong phòng sẽ buồn cho nên mỗi ngày hắn đều dùng cây sáo này để thổi sáo cho nàng nghe.
Thẳng cho đến khi hai người hóa giải mâu thuẫn, cùng nhau ở một chỗ, nàng nói, Thượng Quan Kinh Hồng, cây sáo của ngươi thổi rất là dễ nghe.

Hắn nghe vậy trong lòng cực kỳ vui sướng, liền bảo, Kiều Sở, để ta dạy nàng thổi sáo.

Nào biết sau khi nghe hắn nói, nàng liền “xuy” một tiếng bật cười, nói, đồ ngốc, trước khi mất trí nhớ cũng như vậy, mà sau khi mất trí nhớ cũng như thế.

Nàng nói xong liền cầm lấy cây sáo của hắn, cất vào trong hà bao của mình, thản nhiên nói, cho ta cây sáo này đi.

Ta sẽ hảo hảo cất giữ nó, tối thiểu ngày sau còn lưu lại cho mình chút tưởng……
Nàng chỉ nói được tới đó lại không nói nữa, hắn khi đó không biết, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn mới sáng tỏ, nàng nói chính là……tưởng niệm.
Cuối cùng là nàng vẫn không muốn cùng hắn ở một chỗ.

Thậm chí còn muốn rời khỏi hắn.
Hắn khẽ cười lạnh, đảo mắt liếc nhanh qua mọi người, hắn oán giận nàng, hung hăng khi dễ nàng, nhưng đó là độc quyền của hán, còn những người khác tuyệt đối không được phép bắt nạt nàng.
Trữ vương mấy người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời đều hoảng hốt trong lòng, rồi lại kinh nghi không hiểu vì sao đồ của Kiều Sở lại rơi vào trong tay thái tử, nhưng món đồ này quả thật là rơi ra từ trong tay hắn……
Tần Đông Ngưng nhíu mi, giống như đang suy nghĩ đến cái gì, bỗng dưng hô nhỏ: “Kinh Hồng ca ca, muội nhớ ra rồi, cây sáo này chính là vừa rồi thái tử đoạt được trên người thiếu niên…à không trên người cô nương che mặt kia đó.

Muội vốn rất lưu tâm đối với chuyện vừa rồi cho nên lúc đó có để ý nhiều hơn một chút”
Lời nàng vừa dứt, Thượng Quan Kinh Hồng cùng bọn người Cảnh Thanh đến muộn cho nên không biết, cũng không kịp phản ứng gì, nhưng Trữ vương, Tông Phác cùng Bội Lan thì lập tức tỉnh ngộ.

Thượng Quan Kinh Hồng mắt sắt nhìn qua thần sắc mọi người liền nhận ra có điểm khác thường, lòng hắn cũng trầm xuống, bởi vì Trữ vương là huynh trưởng của hắn cho nên hắn liền quay sang túm lấy Tông Phác: “Nói cho ta biết, Kiều Sở ở đâu!”
Trong lúc kinh loạn, Trữ vương cười khổ, cắn răng, nói: “Bát đệ, muốn tìm Kiều phi thì đi theo ta”
Thượng Quan Kinh Hồng cũng không nói nhiều, lập tức hướng Thuần Phong và Thái Trữ khẽ gật đầu một cái: “Kinh Hồng có việc trong người, hôm nay xin thất lễ liền không thể chiêu đãi các vị, ngày sau gặp lại ở yến tiệc sẽ tự phạt ba chén rượu bồi tội”
Thuần Phong nhìn thấy hắn khiêm nhường có lễ, trong lòng mặc dù thù hằn nhưng cũng thi lễ chào lại, Thái Trữ hơi nhăn mày tiến lên vài bước, chỉ vừa mới nói được hai tiếng “Duệ vương”, mà hắn đã hất vạt áo xoay người cùng Trữ vương bước nhanh ra khỏi tửu lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK