Tiếng động rất nhỏ, mà mọi người lại đang trên đà hưng trí nên không ai chú ý đến.
Thượng Quan Kinh Hồng đứng phắt dậy, lúc đi hắn đã dặn Phương Minh lưu lại canh giữ bên ngoài phòng, thêm cả hai nha đầu trông chừng, một khi bệnh nàng có chuyển biến khác thường thì phải lập tức báo cho hắn biết.
Hắn từ đầu chỉ muốn ở bên cạnh nàng mà thôi, nếu không phải bất đắc dĩ vì đám người Ngũ ca thì hắn đã chẳng ngồi đây.
Nhưng hơn hết là, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nàng đối với hắn.
Vốn sự việc không có gì, nhưng hiện giờ…hắn lại không biết nên giải thích với nàng thế nào.
Trầm Thanh Linh khẽ nhíu mày, đúng lúc Cảnh Thanh đang hỏi đến đoạn “Kế hoạch của gia thật tuyệt vời, nhưng làm sao gia có thể đoán ra được người tuyên chỉ thứ nhất sẽ là Tào Chiêu Nam được nhỉ? Nếu mà là Hạ Hải Băng thì chúng ta chết chắc rồi, thật may ông trời phù hộ”
Thượng quan Kinh Hồng không trả lời, vì thế Cảnh Thanh chỉ có thể nhìn Trầm Thanh Linh cầu lời giải đáp.
Trầm Thanh Linh cũng cứng họng.
Mọi người đồng loạt nhìn Trầm Thanh Linh nhưng không thấy nàng trả lời, nghĩ có lẽ là nàng cũng không biết, sau đó lại chú ý tới ánh mắt của Thượng Quan Kinh Hồng nhìn chằm chằm nơi cửa, lập tức cũng nhìn theo hắn.
Ở phía cửa, Phương Minh đang đi tới, theo sau còn có ba người nữa, người đi ở giữa tùy tiện vấn một búi tóc, khoác trên người tấm áo choàng màu bạc, chính là Kiều Sở.
Dường như lúc nhìn thấy Duệ, Trầm hai người, nàng đã ngây người sửng sốt một lát, sau đó giống như muốn lảng tránh cái gì mới di chuyển tầm mắt sang chỗ Cảnh Thanh.
“Không phải ông trời phù hộ, mà ngay từ đầu gia đã đoán ra hoàng thượng sẽ phân công như vậy.
Thánh chỉ thứ nhất chỉ có một mục đích là để tách chúng ta ra, mấu chốt chính là ở đạo thánh chỉ thứ hai.
Vì vậy hoàng thượng nhất định sẽ phái người thân cận mà ông ta tin tưởng nhất là Hạ đại nhân đi tuyên chỉ”
“Thì ra là như vậy, ta hiểu rồi” Cảnh Thanh hớn hở nói, lại chuyển sang lẩm bẩm: “Đêm đó trước lúc mọi người thảo luận chuyện Thanh Linh tiểu thư, gia đã bảo chúng ta lánh ra, rồi một mình ở lại cùng Kiều chủ tử, vậy ra khi đó gia đã sớm nói cho Kiều chủ tử biết rồi, còn chúng ta lúc xảy ra chuyện không biết gì nên cứ lo lắng mãi”
Kiều Sở nhớ tới đêm hôm đó.
Hắn để nàng lại trong gian nhà trúc, bảo Đông Ngưng với Bội Lan ở lại với nàng, còn mình thì ra ngoài cùng mọi người thương lượng chuyện của Thanh Linh, sau nàng cũng qua đó, vừa lúc nghe bọn họ bàn đến cách lấy Tuyệt nhan đan.
Sở dĩ nàng biết được bọn họ đang thảo luận chuyện của Thanh Linh là vì sau vụ việc ở Kim Loan điện, nàng hiểu là thái tử đã biết chắc “Lâm Hải Lam” chính là Thanh Linh, cho nên hắn nhất định sẽ bắt đầu hành động.
Thượng Quan Kinh Hồng đoán là xung quanh vương phủ giờ đây có rất nhiều tai mắt, chỉ cần có người xuất môn thì lập tức sẽ bị theo dõi, cho nên không có cách nào đưa Thanh Linh ra ngoài được, mà nàng ta ra ngoài cũng không an toàn.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hạo đang nghĩ cách vạch trần Thanh Linh, để nàng ta ở lại trong phủ cũng là hiểm họa, ngộ nhỡ bị lục soát phủ thì mọi người chết chắc.
Vì thế Thượng Quan Kinh Hồng phải ra tay trước, nghĩ cách đoạt được Tuyệt nhan đan.
Nhưng Kiều Mi cơ hồ không bao giờ ra khỏi phủ, giống như bị giam lỏng, muốn hẹn được nàng ta ra ngoài quả thật không dễ dàng.
Ai cũng hiểu được, người duy nhất có thể truyền tin cho Kiều Mi chỉ có thể là Kiều Sở.
Nhưng khi Tông Phác vừa đưa ra lời đề nghị này liền bị Thượng Quan Kinh Hồng bác bỏ.
Khi đó nàng từ trong rừng đi ra, nói là mình đồng ý đi.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng hiểu đó là cách tốt nhất, hắn không thể không đồng ý, nhưng cũng dứt khoát là phải có hắn đi cùng nàng, vì thế mới có chuyện Duệ vương và Duệ vương phi tới phủ thái tử chơi.
Kiều Sở nghĩ, nếu cho nàng quyết định lại thì nàng vẫn sẽ chọn con đường đó, nàng vẫn sẽ đi, nhưng đêm nay..quả thật nàng không nên xuống đây.
Trầm Thanh Linh bỗng nhìn nàng, cười nói: “Ra là Kiều phi cũng biết sao.
Vốn Kinh Hồng với gia nhân bọn họ giao tình sâu đậm, Kinh Hồng đương nhiên cũng không ngại đem kế hoạch nói cho họ biết, nhưng hắn cũng vì lo lắng ngộ nhỡ lúc đàm luận lại không cẩn thận để lọt tin tức ra ngoài, bởi vậy mới đem kế hoạch chỉ nói cho một mình ta.
Kiều phi nếu muốn giải thích cho mọi người thì nhẽ ra nên đến sớm hơn một chút, chứ Kinh Hồng vốn đã ít nói, còn ta vì vì cẩn trọng nên dè chừng không muốn nói quá nhiều”
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe nàng ta nói vậy, lòng Kiều Sở vẫn khó nén được cơn giận.
“Không, ta chẳng biết gì cả, vừa rồi chỉ là ta đoán mò thôi, ta…về đây, nhân tiện chúc mừng mọi người, Trầm tiểu thư, chúc mừng ngươi”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đối với chuyện Thượng Quan Kinh Hồng không nói kế hoạch cho bọn họ, bọn họ cũng không mấy để tâm, đều tự hiểu kế hoạch càng ít người biết càng tốt, hiện giờ đều cảm thấy những lời mà Trầm Thanh Linh nói với Kiều Sở quả thật là không nên.
Tứ Đại Mỹ Nhân đương nhiên đã sớm nổi điên, không muốn dây dưa lập tức dìu Kiều Sở quay về, vẫn là Đông Ngưng phản ứng trước nhất, hai ba bước chạy về phía Kiều Sở: “Kiều tỷ tỷ không được đi, mới vừa rồi thấy tỷ ngủ say nên muội mới không làm phiền, hiện tại có nói gì muội cũng không cho tỷ đi”
Nhưng còn có một thân ảnh còn nhanh hơn cả nàng, cường ngạnh lao đến chắn giữa nàng và Kiều Sở, Mỹ Nhân cũng không chịu thua, giận dữ kéo Kiều Sở tránh ra phía sau, cầm trường tiên hung hăng vung về phía người đó____
Đối phương không hề né tránh, tiếng roi quất vào da thịt nghe vô cùng chói tai, ống tay áo của người nọ rách toạt, trên mu bàn tay bị trường tiên hằn lên một đường máu thật sâu.
“Gia”
Ai nấy cũng hốt hoảng, Cảnh Thanh kinh hãi la lên, vội phi thân công về phía Mỹ Nhân, Mỹ Nhân thì đang chết sững một giây vì thấy Thượng Quan Kinh Hồng không né tránh, nên nhất thời phản ứng không kịp.
Ngay khi một chiêu của Cảnh Thanh sắp đánh trúng nàng, đột nhiên thấy sắc mặt hắn trắng bệch ra, cả thân mình bị một cỗ kình phong gạt phăng qua một bên, phải chật vật lùi lại mấy bước mới không ngã.
Cũng đúng lúc đó nàng nghe Tứ Đại la lên một tiếng, nhận ra Kiều Sở đã không còn trong tay bọn họ nữa.
Động tác của Thượng Quan Kinh Hồng nhanh đến nỗi không ai kịp theo dõi, chỉ biết nháy mắt một cái hắn đã đoạt được Kiều Sở, một tay ôm nàng, phi thân đáp xuống một chỗ cách đó không xa.
Kiều Sở cũng trở tay không kịp, tầm mắt rất nhanh đảo qua vết thương trên tay hắn, giọng lại hờ hững: “Ta phải về phòng”
“Không” Thượng Quan Kinh Hồng chậm rãi phun ra một chữ, trong đáy mắt u tối hiện lên một vẻ đau kịch liệt, cũng có một vẻ dứt khoát khó hiểu rõ.
Hắn chăm chú nhìn Trầm Thanh Linh.
“Đúng vậy, nàng ấy không biết, nhưng nếu như kế hoạch này từ đầu chí cuối không có quá nhiều chỗ liên quan đến ngươi, thì ngươi tất cũng không được biết! Kế hoạch một khi thất bại thì ta sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình.
Nàng thực thông minh, là người suy nhất không đóng kịch, ta trước đó không dám cam đoan nếu như để nàng biết trước kế hoạch thì lúc diễn kịch trước mặt hoàng đế có thể sẽ lộ ra sơ hở hay không.
Người nàng phải đối mặt lúc đó chính là lão hồ ly Vinh Thụy, nếu như nàng diễn chẳng may lộ ra sơ hở, thì tất cả chúng ta sẽ cùng đi vào chỗ chết”
“Ta quả thật không có lừa nàng, ta chưa từng có ý định tính kế ép nàng phải quay lại, ta cũng không phải giả bệnh, chuyện Thiết thúc đi tìm nàng ta cũng không hề biết.
Đó là lần đầu tiên trong quảng đời hai mươi hai năm của mình ta bị bệnh.
Vì ta phải đoạt lại quyền lực, nên bất đắc dĩ ta mới phải giả vờ sơ suất tiết lộ ra chân tướng chuyện lục soát phủ thái tử cho Hạ Hải Băng, hậu quả sẽ khiến Vinh Thụy hoàng đế tuyệt không bỏ qua cho nàng, nhưng khi đó Kiều Sở trong phủ là Kiều sở giả, hắn muốn giết cứ giết, ta có lẽ sẽ nghĩ được cách để che mắt hắn, mà cho dù không che mắt được đi nữa thì lúc đó nàng cũng đã sớm cao bay xa chạy rồi.
Nhưng nàng cuối cùng lại quay về”
“Trong kế hoạch của ta, cần phải để Trầm Thanh Linh dịch dung đi gặp ‘Lâm Hải Lam’, nếu không kế hoạch sẽ thất bại, nàng có biết vì sao không, bởi vì chúng ta muốn Vinh Thụy hoàng đế nghĩ là việc chặn đường đánh tráo người là kế của thái tử, nếu như quả thực hết thảy đều do thái tử bày ra thì hắn nhất định phải đảm bảo người được đưa tới trước mặt hoàng đế phải là Trầm Thanh Linh thật, nếu Trầm Thanh Linh mà là giả thì kế hoạch của hắn chẳng còn ý nghĩa gì cả”
“Mỗi một nước đi ta đều phải suy đi tính lại không biết bao nhiêu lần, là Thượng Quan Kinh Hạo hắn sẽ làm cái gì, Vinh Thụy hoàng đế sẽ phản ứng ra sao, còn ta phải thực hiện bằng cách nào.
Chỉ có một chuyện duy nhất ta không ngờ đến đó là chuyện tứ hôn.
Ta có thể từ chối, nhưng nếu ta từ chối, Vinh Thụy nhất định sẽ lấy mạng nàng.
Ta lại không thể đưa nàng trốn đi được, huống chi ta tuyệt đối sẽ không thả nàng đi.
Còn nhớ ta đã nói gì không? Ta đã thả nàng đi, là tự nàng quay lại, một khi đã quay lại, có chết ta cũng sẽ không buông tay”
Tiếng cười trầm thấp của hắn vừa mang theo một cỗ chua sót cùng cay đắng, vừa châm chọc tự mỉa mai, cũng có một vẻ quyết liệt không cho phép phản kháng.
“Ta biết làm như vậy nàng không thích, biết nàng nhất định sẽ hận ta, nhưng từ nhỏ ta đã lớn lên trong cái hoàn cảnh như vậy, ta hôm nay nắm trong tay không chỉ tính mạng của mình mà còn là tính mạng của tất cả bọn họ, tính mạng của nàng lẫn đứa nhỏ trong bụng”
Kiều Sở không có cách nào tránh khỏi vòng tay kiềm giữ của hắn, chỉ có thể nghiêng đầu lẩn tránh, nhưng nàng biết ánh mắt nóng rực của hắn vẫn đang gắt gao nhìn nàng, cho nên những lời hắn vừa nói chính là nói với nàng____
Nàng lẳng lặng nghe, tâm cũng chấn động, vẻ cay đắng trong giọng nói của hắn vây lấy nàng, nàng lại không thể giãy dụa.
“Ngũ ca, mọi người trước trở về đi, hôm khác nói chuyện.
Thiết thúc, thúc với Cảnh Bình, Cảnh Thanh lên trước, Phương thúc, thúc đưa hai nha đầu kia ra ngoài”
Hắn càng ôm chặt lấy nàng, không cho nàng thời gian để thở, giọng lạnh lùng cường ngạnh phân phó.
Kiều Sở hiểu là hắn đang có điều phải nói với nàng và Trầm Thanh Linh.
Nhìn gương mặt lãnh khốc quen thuộc của người kia, Trầm Thanh Linh hít sâu một hơi, nỗi lòng vui sướng đã sớm bay biến không sót một chút gì, nàng đã vì hắn làm biết bao nhiêu việc, đổi lại là bị hắn đối xử như vậy ư?
Thượng Quan Kinh Hồng, như vậy thật không công bằng!
Thậm chí hắn còn nói hắn đáp ứng hôn lễ cũng chỉ vì Kiều Sở.
Lòng nàng vừa đau vừa hận, bi phẫn đến cực độ, giương ngón tay chỉ thẳng vào hắn, giọng nói thoát ra qua kẽ răng nghiến chặt: “Ai cũng không được đi.
Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi muốn nói cái gì nói đi!”
Danh Sách Chương: