Tuy nhiên vị trí của Triêu Ca cũng có điểm bất lợi.
Phía trước là Nghiệp thành có địch đóng quân, sau lưng là rừng núi mênh mông bạt ngàn, một khi quân đội của Thượng Quan Kinh Hạo cạn quân lương muốn ra ngoài mua thêm lương thực rất khó.
Nếu đi đường núi thì địa hình dốc cao hiểm trở lại phải vòng qua rất nhiều thành trấn từ Bắc tới Nam của Đông Lăng, mà quân lương là thứ cực kỳ thiết yếu, đi mua lương cần phải phái ít nhất mấy vạn trọng quân đi theo hộ tống, đường xa quân lính mệt mỏi không nói, mà rất có thể sẽ bị quân Thượng Quan Kinh Hồng phục kích.
Mặc dù thám tử của Thượng Quan Kinh Hạo đi thám thính báo lại là không thấy bóng quân địch, nhưng vẫn phải đề phòng kẻo trúng kế.
Còn nếu muốn xông thẳng ra Nghiệp thành thì trừ khi là đã dọn sạch quân của Thượng Quan Kinh Hồng trên đường.
Đường nào cũng bất khả thi.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hạo dường như không tỏ ra lo lắng về điều đó, theo lời binh sĩ của Lang tướng quân báo lại lúc theo lệnh điều binh rời khỏi biên quan, trên đường hành quân thì thấy binh lính của Tần tướng quân cũng đang hành quân nhưng không hề thấy bọn họ mang theo xe lương.
Có vẻ như Tần tướng sau khi nhận được thư của thái tử đã chuẩn bị trước, âm thầm đến các thành trấn biên quan thu thập lương thực dự trữ.
Quân lương của Thượng Quan Kinh Hạo sẽ khá là dư giả đủ dùng trong một thời gian, có lẽ vậy mà hắn cũng chưa vội phát động công kích, dự định để quân lính có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức sau chặng đường xa vừa di chuyển, sau đó sẽ tổng tiến công thẳng chiếm Nghiệp thành, hơn nữa còn đủ sức để đối phó với quân của Hiền vương và Hạ vương.
Bởi vậy mà đại quân của Thượng Quan Kinh Hồng tuy chiếm đóng ở Nghiệp thành, có thể tùy ý đến những thành quận khác mua lương thực nay cũng rơi vào thế bị động.
Thêm nữa, cả bốn vị hoàng tử đều nhận được tin báo ba mươi vạn đại quân của Tây Hạ hiện đang chiếm đóng ở biên cảnh Tây Bắc, tin tức này khiến lòng mỗi người như phủ một tầng mây đen.
Hoàng đế ở Nghiệp thành chiếu cáo thiên hạ, muốn bốn đứa con của mình tạm thời gạt bỏ hiềm khích, lấy quốc làm trọng mà họp mặt cùng bàn kế sách chống địch, nhưng chiếu cáo của hoàng đế ban ra như cục đá chìm xuống đáy biển không được ai đáp lại, kể cả Thượng Quan Kinh Hồng đang đóng quân ở Nghiệp thành, khiến hoàng đế rất phiền não, không ngờ đại quốc Đông Lăng rộng lớn của mình có ngày lại rơi vào cảnh trong ngoài vây khốn.
Sau đó, Thượng Quan Kinh Hồng bí mật gặp mấy viên quan ở Nghiệp thành, vừa đi khảo sát khắp Nghiệp thành, vừa thận trọng ngâm cứu địa đồ các quận, sau mấy lần công thành quy mô nhỏ thất bại hắn bất chợt phát lệnh công thành với quy mô lớn.
Mọi người không tán thành với chủ ý đó, bọn họ biết Thượng Quan Kinh Hồng sốt ruột, thời điểm này là ai mà chẳng sốt ruột, nhưng dù vậy cũng không thể hành sự bất cẩn.
Ai cũng kinh hãi khi nghe Thượng Quan Kinh Hồng trí mưu ra một quyết định điên rồ như thế.
Trong tay không nắm được cách bày binh bố trận của địch thì phát động tiến công chẳng khác nào đánh một canh bạc may rủi.
Tường thành Đông Hiểu kéo dài liên miên rất nhiều cửa thành, chẳng ai đoán được Thượng Quan Kinh Hạo sẽ bố trí phòng thủ chỗ nào mỏng, chỗ nào dày.
Nếu chỉ tập trung công một cửa thì quân của đối phương sẽ đến tiếp viện ngay tức khắc thông qua những cửa khác, còn nếu phân tán lực lượng công nhiều cửa thì khả năng thành công đã không cao còn dễ tổn thất nhân số.
Dù binh lính phòng thủ bên địch lực chiến có yếu cũng chẳng có gì đáng ăn mừng, quân của Thượng Quan Kinh Hạo đông như vậy phòng thủ mỗi cửa nhất định đủ dày.
Thêm nữa, trên tường thành có bố trí đội cung binh, bẫy đá tảng, tầm nhìn dễ quan sát, ở cửa thành có trọng binh thì binh lính bên trong toàn người thiện chiến luôn sẵn sàng tiếp viện, nói thế nào thì Thượng Quan Kinh Hồng cũng yếu thế hơn.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng kiên quyết không từ bỏ ý định, hắn nghiên cứu ra một số loại vũ khí mới lệnh cho công tượng gấp gáp chế tạo.
Phát động trận chiến, hắn lấy phương pháp nửa phân tán nửa tập trung, bố trí bảy vạn đại quân chia đều công bảy cửa, còn hắn đích thân chỉ huy tám vạn quân còn lại công một cửa được hắn đánh dấu là “cửa hông” trên bản đồ.
Hắn chỉ huy mười lăm vạn đại quân đồng thời công kích, tập trung nhiều nhất ở cửa hông, dưới thế công mạnh mẽ ác liệt cửa suýt bị tông phá nhưng đáng tiếc vẫn không thành.
Thượng Quan Kinh Hạo đích thân dẫn mười lăm vạn quân binh đến cửa này nghênh chiến, dường như đối với hắn cửa hông cũng rất quan trọng.
Một trận giáp chiến khiến thương vong không ít, quân thái tử chết bảy, tám ngàn, còn quân của Thượng Quan Kinh Hồng tổn thất nhiều hơn, con số tính đến gần năm vạn binh mã.
Thượng Quan Kinh Hồng đại bại, năm vạn binh sĩ tử trận.
Khói lửa tràn ngập ngóc ngách hai thành, thi thể la liệt, trong không khí, dưới mặt đất thấm đẫm mùi máu.
Đêm đêm vang lên tiếng quạ kêu, khắp nơi chìm không khung cảnh chết chóc.
……..
Ban đêm trong quân trướng quân Hồng.
Trong quân trướng sắc mặt mỗi người rất nghiêm trọng, hoàng đế trầm giọng nói: “Lão Bát, ngươi không thể tùy tiện làm bậy nữa, nếu ngươi không tin tưởng trẫm thì tạm thời giao binh quyền cho Ngũ ca để hắn đốc chiến thay ngươi đi”
Mọi người nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, Lang tướng quân dẫn đầu quỳ xuống, bật cười thê lương, nhưng giọng điệu kiên định: “Bệ hạ, dù sống hay là chết thần cũng nguyện cống hiến vì Bát gia”
Người của Duệ vương phủ không nói một lời cũng quỳ xuống, Tông Phác lẫn Trữ vương nhìn nhau cười, cũng quỳ xuống: “Đồng ý với Lang tướng quân”
Vài vị hoàng tử còn lại cùng với thượng thư ba bộ hai mặt nhìn nhau, cả hoàng đế cũng sửng sốt, lúc sau mới cười khổ: “Được, được, Kinh Hồng, chẳng biết kết quả ngày sau thế nào, nhưng ngươi hôm nay có được lòng trung thành của bọn họ coi như đã không uổng phí một đời này”
“Ngươi thì có, trẫm lại không có”
Hoặc là đã từng có.
Hoàng đế lắc đầu cười, nhìn Hạ Hải Băng và Tả Binh, hai người họ, một người cũng chỉ biết cười khổ, một người hạ mi mắt, cung kính cúi đầu, chẳng thể thấy rõ thần sắc trên mặt.
Đông Ngưng ngơ ngác nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, nghĩ lại từ lúc Thượng Quan Kinh Hồng lấy được bí mật của Thường phi từ Kiều Sở thì càng trở nên lầm lì ít nói, mày thường cau rất chặt, trong đôi mắt tĩnh lặng luôn là một vẻ hờ hững, lạnh nhạt, im lìm như một khối ngọc.
Ngay cả lúc này đây hắn cũng chẳng nói lấy một câu, chỉ lẳng lặng nhìn vạt trướng đằng trước đang bị gió thổi tốc lên.
Phải chăng vết thương trong lòng hắn đang dần nguôi ngoai, tâm tư giờ đây toàn bộ đều dồn hết vào trận chiến, cho nên mới trở nên điên cuồng như thế.
Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn sẽ không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa, chết trận so ra vẫn tốt hơn chết trong tuyệt vọng.
Cái chết của một nữ nhân sao có thể so với trận chiến ngày hôm nay.
Huống chi hắn vẫn còn có sự ủng hộ của Lang phi, còn có cả tình cảm của Thanh Linh đó.
Nhìn Lang Lâm Linh và Trầm Thanh Linh dùng ánh mắt của thê tử, ánh mắt của tình nhân nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, Đông Ngưng buồn bã, lặng lẽ bật cười.
Trong trướng lâm vào không khí thảm bại, tiêu điều, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân vội vã cùng giọng nói run rẩy của một binh lính: “Bẩm Duệ vương, bên ngoài xảy ra chuyện mời ngài tự mình ra xem”
Danh Sách Chương: