“Tiểu thư, xem ra gia bảo hộ người rất nhiều a, Bích Thủy kia cuối cùng lại thành người chịu tội thay, có điều Bát gia cũng thật là, dọa nô tỳ sợ đến chết khiếp đi được…”
Sau khi Duệ vương dìu Lang Lâm Linh trở về giường, đối với Lang Lâm Linh dặn dò vài câu, sau đó cùng Bích Thủy cùng đám người Phương Minh rời đi, khi ấy Hương Nhi mới từ trong khiếp đảm khôi phục lại tinh thần.
Nàng vội vội vàng vàng đứng dậy, chạy nhanh tới trước giường Lang Lâm Linh, trong lòng vẫn còn sợ hãi mở miệng nói, nàng nói xong lại đột nhiên nhớ tới vẻ mặt âm trầm tuấn lệ của Duệ vương khi đó, nhất thời liền cấm khẩu không dám nói thêm cái gì nữa.
Trên mặt đột nhiên tê rần một trận, nàng mở to mắt không dám tin nhìn Lang Lâm Linh ngồi ở trên giường lúc này đang lạnh lùng giơ một bàn tay lên, lắp bắp nói: “Tiểu thư……..”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lang Lâm Linh là một mảnh lạnh lẽo như băng, trong mắt hiện lên một tia vui sướng, rồi lại có chút mờ mịt, rồi lại như lóe lên một tia hung ác cùng nghiêm khắc…..Một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Lang Lâm Linh nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh nói: “Ngươi thì biết cái gì, lời của hắn ngươi căn bản không hiểu!”
Nàng lạnh lùng cười, xong lại chậm rãi rủ mi mắt, thấp giọng nói, ân, kỳ thật ta cũng không hiểu….Hắn nhất định là yêu ta, nếu không vì sao hắn không trách phạt ta, ta yêu hắn, mà cả Lang gia cũng tương trợ hắn, nhưng thực tế chính là Lang gia nương tựa vào hắn, cho nên hắn căn bản không cần phải cố kỵ cái gì, vậy mà hắn không có trách ta dù chỉ một câu, đủ để chứng minh rằng hắn yêu ta…Chính là hắn không cho phép bất luận kẻ nào động đến Kiều Sở, ta vừa rồi đã cẩn thận quan sát bộ dáng của hắn, hắn tựa hồ không yêu Kiều Sở, nhưng hắn lại bảo hộ nàng ta, phần bảo hộ này…..không nhẹ…rất không nhẹ……Hắn rốt cuộc có yêu Kiều Sở hay không ta quả thật nhìn không rõ, ta thật sự nhìn không rõ…….
Hương Nhi lúc nào thì gặp qua bộ dáng mất bình tĩnh như thế này của chủ tử? Mặc dù vừa bị ăn một cái tát, nhưng nàng với Lang Lâm Linh là chủ tớ nhiều năm, cho nên nàng không có ghi hận, ngược lại chỉ càng thêm oán hận Kiều Sở, nghiến răng nói: “Tiểu thư, người nhất định không thể bỏ qua cho Kiều Sở, nữ nhân này chính là một mối họa.”
Lang Lâm Linh liếc mắt nhìn Hương Nhi một cái, mâu quang ngưng lại, chỉ sợ lúc này muốn động đến Kiều Sở là cực kỳ khó khăn.
Nhưng thật ra nha hoàn bao cỏ này của nàng nói đúng một câu: tuyệt đối không thể bỏ qua cho Kiều Sở.
Nếu không chung quy rồi cũng có một ngày nữ nhân này sẽ là chướng ngại vật lớn nhất đối với vị trí mẫu nghi thiên hạ của nàng.
Nàng chờ, nàng chờ một cái cơ hội, nhất định sẽ có……..
*****
Mặc dù không tình nguyện phát hiện, nhưng khi Kiều Sở tỉnh lại liền phát hiện chính mình lúc này đang nằm cuộn tròn trong lòng Duệ vương, hắn hiện tại đang dựa người vào đầu giường đọc sách, nhìn thấy nàng tỉnh lại liền vỗ nhè nhẹ vào đầu nàng, nói: “Rất nhanh là có thể ăn rồi.”
Kiều Sở giật giật mí mắt, đôi mắt dần dần thích ứng với ánh sáng chói chang chiếu trên mặt, ước chừng lúc này đã là buổi trưa của ngày hôm sau, nàng kéo kéo khóe miệng: “Ta còn chưa có đói khát đến cái mức độ này, ngươi tại sao còn ở đây?”
“Ta nói rồi, sẽ ở trong này cùng ngươi.”
Ngữ khí Duệ vương có chút nặng nề, thuận tiện đem sách thật mạnh buông ra.
Đưa tay gạt bố sa che trên đầu nàng, nàng nghĩ muốn tránh thoát khỏi hắn, thuận tiện cũng là đuổi hắn đi luôn, bỗng dưng ngoài cửa có cấm quân bẩm báo: “Bát gia, Bích Thủy cô nương đến.”
Kiều Sở kỳ thực cũng không muốn gặp Bích Thủy, nhưng Bích Thủy đến cầu kiến hẳn là có việc cần gặp người nam nhân này, nàng không có quyền gì đi ngăn trở.
Quả nhiên Duệ vương hướng ra ngoài truyền cho vào, nàng cũng thuận miệng nói: “Ta ngủ tiếp đây.”
Ánh mắt duệ vương khẽ nâng, lơ đãng vuốt vuốt đầu nàng, nhẹ nhàng hừ một tiếng đáp lại lời nàng.
Nàng đang muốn lui mình về phía bên trong mà ngủ, nhưng thân mình lại bị người nọ giam vào trong ngực.
Lòng nàng hơi trầm xuống, còn chưa kịp nói cái gì thì liêm trướng đã bị người vén lên, rốt cuộc nàng bất đắc dĩ đành phải nằm im nhắm mắt lại.
“Gia, đây là thức ăn của Kiều chủ tử.”
Chỉ vừa mới nghe được thanh âm cái giỏ được đặt lên bàn, mà cả người nàng lập tức đã bị người có chút cường ngạnh nâng dậy: “Kiều Sở, ăn đi đã rồi ngủ tiếp.”
Nàng cắn chặt răng mở mắt ra nhìn, Duệ vương lúc này một tay đã lại cầm lấy sách, ánh mắt chuyên chú dừng lại bên trên quyển sách, còn tay kia của hắn thì lại đang ôm nàng.
Năm ngón tay của hắn tựa hồ như chỉ tùy ý vòng qua thắt lưng nàng, nhẹ nhàng ép sát trên bụng nàng, nhưng chỉ như thế mà cũng khiến cho nàng đến nửa điểm cũng không thể động đậy.
Bích Thủy lúc đó đang cẩn thận đem bát trong giỏ thức ăn mang ra ngoài, nhìn thấy nàng ngồi dậy liền dừng lại động tác, xoay người về phía nàng cúi đầu hành lễ.
Kiều Sở cũng gật đầu đáp lại nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu, chẳng lẽ đích thân đại nha hoàn đặc biệt này của hắn đến đây hầu hạ nàng ăn uống thật sao? Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại trên tay của Bích Thủy, hô hấp lập tức liền căng thẳng.
Lúc này, Bích Thủy bưng một bát canh dâng đến cho nàng.
Ngay lúc nàng đang tiếp nhận cái bát, bất chợt Duệ vương ném quyển sách sang một bên, một tay tùy tiện gác lên đầu giường, môt tay thì lấy từ trong lồng ngực ra một cái túi gấm, ném nó tới phía trước giường, đạm thanh phân phó: “Nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa, lui ra ngoài đi.”
Bích Thủy vội vàng nhặt lấy túi gấm bỏ vào trong ngực, hướng hai người thi lễ, nhẹ giọng nói: “Kiều chủ tử bảo trọng, gia, nô tỳ xin cáo lui trước.”
Kiều Sở biết bên trong túi gấm kia hẳn là chứa tin tức rất quan trọng, nàng nắm chặt cái bát, nhiệt nóng truyền đến tay, nhìn thấy Bích Thủy đi đến gần trướng khẩu rồi nhưng chung quy nàng vẫn nhịn không được phải mở miệng nói: “Bích Thủy cô nương, thỉnh dừng bước.”
“Đứng lại.”
Cùng lúc đó, Duệ vương cũng lên tiếng ngăn lại.
Bích Thủy cả kinh, cuống quýt quay người lại, đã thấy Duệ vương đang nhìn chằm chằm Kiều Sở, tựa tiếu phi tiếu nói: “Như thế nào, ngươi gọi tỳ nữ của bổn vương lại là có chuyện gì?”
Kiều Sở cũng không tính toán sẽ kiêng dè cái gì, ngưng mắt nhìn Bích Thủy, nhẹ giọng nói: “Tay, chú ý một chút.”
Bích Thủy hơi hơi chấn động, lập tức hướng nàng nhẹ nhàng cúi đầu, sau đó lại nhìn về phía Duệ vương, Duệ vương mâu quang chợt tắt: “Không còn việc gì nữa, lui ra đi.”
Bích Thủy gật đầu, lúc này mới vén liêm trướng bước ra ngoài.
Kiều Sở trong lòng nghi hoặc, nàng quả thật không muốn đi nhiều chuyện cái gì, nhưng rốt cuộc vẫn phải hỏi: “Ngươi không phải có việc cần phân phó nàng sao?”
“Ngươi đã nói xong rồi, ta còn giữ nàng lại làm cái gì?” Duệ vương ngữ khí lười biếng, thản nhiên hỏi lại nàng.
Hắn nói xong, thân thủ đột nhiên có chút ngoan lệ chế trụ lấy cằm nàng: “Điểm nhỏ như vậy, ngươi phát hiện ra khi nào?”
Kiều Sở gắng nhẫn nhịn xúc động muốn đem bát canh nóng hổi trên tay trực tiếp hất lên người hắn, bởi vì nàng biết hậu quả là chính mình cũng sẽ phải chịu tai ương, nàng cắn răng nói: “Đêm trước khi đi săn, nhân duyên trùng hợp, ta chợt nhớ lại chút chuyện xảy ra trong cái ngày lão tử nhà ngươi đến Duệ vương phủ, hôm nay cũng vừa vặn thấy cảnh tương tự cho nên mới nhắc nhở một chút.
Vẫn là ta đã quên tạ ơn ngươi chuyện ngày đó ngươi đã giúp ta thuận lợi trở thành sườn phi của ngươi.”
Duệ vương mi phong xẹt qua mặt nàng, triệt thủ chuyển sang nắm lấy cổ tay đang run nhè nhẹ của nàng, thanh âm bình tĩnh nói: “Canh sắp nguội, uống đi đã rồi nói sau.”
Kiều Sở cười lạnh, nhưng bụng nàng quả thực cũng đang đói cho nên cũng không muốn làm khó chính mình, còn đang muốn đêm bát canh uống cho xong, bỗng nhiên lại nghe thanh âm run rẩy lại có chút ngập ngừng do dự của hộ vệ từ bên ngoài cung kính truyền đến: “Bát gia, có Cửu gia đến cầu kiến…”
Danh Sách Chương: