Kiều Sở bị Thượng Quan Kinh Hồng ôm xuống khỏi xe ngựa, một đường xóc nảy cuối cùng cũng về tới vương phủ.
Nàng đập đập hắn ý bảo thả nàng xuống nàng tự đi nhưng hắn lại lắc đầu, bế nàng đi thẳng qua cửa, dọc đường bị hạ nhân vây xem Thượng Quan Kinh Hồng đương nhiên là mặc kệ họ, nhưng mặt Kiều Sở thì nóng như chảo lửa.
Hồi trưa nàng làm bữa cơm đơn giản, nhưng mọi người ăn lại rất hòa thuận vui vẻ, sau khi ăn xong lại bị Thượng Quan Kinh Hồng đuổi về hết.
Còn lại nàng và hắn trong phòng, hắn cũng không có đòi nàng “đền bù” mà hai người chỉ nằm ôm nhau tâm sự, đến khi nàng mệt mỏi gà gật, mí mắt mỏi lại không muốn nhắm làm hắn sốt ruột, ôm nàng, còn hát ru cho nàng ngủ.
Nghe giọng hát không khen vào đâu được, nàng cười rũ rượi ngã vào trong lòng hắn, hắn bất mãn không vui, liền đổi thành nàng đi dỗ hắn, hắn nói đó là bài hát trước kia Thường phi dạy hắn, hỏi nàng có hay không.
Nàng vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc, khen vài câu, bảo hắn kể chuyện hồi nhỏ cho nàng nghe, hắn kể rất chi là cao hứng mà nàng thì lại ngủ mất tiêu.
Thẳng cho đến chiều lão Thiết tới gọi dậy.
Thì ra Tông Phác có việc muốn hắn hồi phủ cùng thương thảo.
Thượng Quan Kinh Hồng cự tuyệt nói để mai về, nàng cũng luyến tiếc chưa muốn về sớm nhưng nghĩ tới chính sự không thể không khuyên hắn trở về, hiện nay tình hình tranh đấu triều đình đang bắt đầu gay cấn.
……….
.
Thượng Quan Kinh Hồng bế nàng về phòng thả nàng xuống giường, xong sủng nịnh vỗ vỗ đầu nàng mấy cái: “Tông Phác đang chờ dưới địa lao, ta đi đây.
Nàng ngủ tiếp lát ta về cùng nhau ăn cơm”
Nàng lại nhớ tới mỗi lần hắn bảo về ăn cơm với nàng, thì y như rằng có chuyện, nhéo hắn một cái.
“Nhất định về sớm đó”
Hắn cũng nhéo hai má nàng, lại vỗ đầu nàng rồi mới xoay người đi.
Kiều Sở đang chuẩn bị nằm xuống thì nhìn thấy cạnh giường có cái chìa khóa, nghĩ hắn để quên vội gọi hắn lại.
Thượng Quan Kinh Hồng quay đầu nhìn thấy chiếc chìa khóa trên tay nàng, lắc đầu: “Cho nàng”
“Là chìa khóa nhà sao?” Nàng ngạc nhiên một chút, xong nở nụ cười.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng nhu hòa: “Không phải, hôm nay trong phủ phát tiền tiêu vặt hàng tháng, đây là của nàng”
Kiều Sở càng khó hiểu bĩu môi: “Tiền tiêu vặt của ta sao lại biến thành cái chìa khóa, ít nhất cũng phải cho ta mười vạn tám ngàn hai”
Thượng Quan Kinh Hồng hừ lạnh, ném ánh mắt khinh bỉ qua: “Mười vạn tám ngàn hai đã là cái gì, đây là chìa khóa phòng thu chi của vương phủ, nàng muốn bao nhiêu cứ qua đó trực tiếp lấy không cần xin phép ai, hiểu chưa”
Kiều Sở ngây người, tuy nàng không quan trọng tiền bạc, nhưng nói không vui đích thị là gạt người, hồi hộp hỏi lại: “Kể cả chàng?”
“Kể cả ta”
Nghe tiếng bước chân đi xa, Kiều Sở nắm chặt chiếc chìa khóa lòng ấm áp dễ chịu, lại thả chìa khóa về chỗ cũ nghĩ bụng chờ hắn về trả lại cho hắn.
Nàng biết tài sản của vương phủ hẳn là rất khổng lồ nhưng chỉ một câu nói kia của hắn với nàng đã là vô giá.
Nàng nhìn chằm chằm đỉnh giường, nhẹ nhàng cười nói: “Lâm Lang, ngươi có nghe thấy không, có lẽ là không nghe thấy nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi, đêm nay ta sẽ nói hết tất cả với hắn, tuy là ta chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với hắn, nhưng ta vẫn sẽ nói”
Không biết có phải vì đây là chuyện nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, giờ chuẩn bị nói cho nên lòng khẩn trương, cảm giác bất an khiến cơn buồn ngủ của nàng tiêu tan hết, cứ nằm như vậy không biết qua bao lâu thì nghe bên ngoài có tiếng người tranh cãi, nàng lập tức xuống giường.
Vừa mở cửa liền thấy Tứ Đại Mỹ Nhân đang tranh cãi với A Tú, mấy nha hoàn khác đứng xung quanh không ai dám đứng ra ngăn cản.
Có lẽ Thượng Quan Kinh Hồng lúc đi đã bảo hai nha đầu của nàng tới.
Nàng ngăn ba người lại, hỏi sao lại thế này.
Nghe Mỹ Nhân nói mới rõ là A Tú tới truyền lời của Thanh Linh muốn hẹn nàng ra hoa viên nói chuyện, mà hai nha đầu sợ phiền nàng ngủ nên không đồng ý.
Kiều Sở cân nhắc một lát quyết định dẫn theo Tứ Đại Mỹ Nhân đi theo A Tú.
Lúc tới hoa viên thì đã thấy Trầm Thanh Linh ngồi trong đình chờ nàng.
Thấy nàng đến, Trầm Thanh Linh bảo A Tú lui ra, lại thản nhiên liếc nhìn Tứ Đại Mỹ Nhân một cái: “Ta muốn cùng ngươi nói chuyện ở Trung Quốc và chuyện Tần Ca, được chứ?”
Kiều Sở trầm mặc một lát rồi bảo Tứ Đại Mỹ Nhân lui đi.
“Kiều Sở, à không, hay có lẽ ta nên gọi ngươi là Lâm Vũ”
Trầm Thanh Linh thấy Tứ Đại Mỹ Nhân lui ra xa rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng, trong mắt mang theo một vẻ tuyệt vọng rồi lại có chút vẻ âm u kì dị.
“Không, Tư Vi, ta không phải Lâm Vũ”
Kiều Sở lắc đầu cười, cho tới tận lúc này nàng cũng không muốn giấu diếm Lâm Tư Vi, Tư Vi là mối liên hệ duy nhất của nàng giữa thế giới này và thế giới kia, nàng kỳ thực rất muốn cùng Tư Vi nói chuyện, bỏ qua tất cả cừu hận bắt đầu lại từ đầu.
Thanh Linh chấn động, kinh ngạc nhìn nàng một lúc mới thất thanh nói: “Chẳng lẽ ngươi…Ngươi là Hải Lam? Sao có thể?”
“Vì sao lại không thể?” Kiều Sở khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Phía bên kia bầu trời có phải là thế giới của bọn họ không?
Thời gian là cái gì, không gian là cái gì, thời không lại là cái gì, còn ái tình thì ở đâu?
Bền chặt đến mức có thể xuyên qua cả thời không ư?
“Người Tần Ca yêu là Lâm Vũ, nếu đó chính là số mệnh thì cả đời này người Thượng Quan Kinh Hồng yêu phải là Lâm Vũ, ngươi không thể là Hải Lam, Hải Lam chỉ là kẻ thay thế, không ngay cả vật thay thế cũng không bằng, chỉ là vật thí nghiệm”
Trầm Thanh Linh cười lạnh, chộp lấy bàn tay Kiều Sở, gắt gao nhìn nàng, dường như cho rằng nàng đang nói nhảm.
Kiều Sở vẫn cười lắc đầu: “Tư Vi, ngươi nói xem con gà có trước hay quả trứng có trước? Hai thời không nếu tồn tại song song nhau thì là chuyện xảy ra ở Vân Thương này ảnh hưởng đến thế giới của chúng ta, hay là chuyện ở thế giới chúng ta tác động đến Vân Thương này mới đúng?”
Danh Sách Chương: