Vương Mãng nghĩ nghĩ, thận trọng bổ sung thêm: “Ý điện hạ là không phải Duệ vương lợi dụng Kiều Sở để khiến hoàng thượng nghĩ rằng hắn không mượn sức quyền thần, không có tâm tranh đoạt? Không cầu hoàng thượng tín nhiệm?”
Tào Chiêu Nam cũng khó hiểu nhìn thái tử.
Ba người bước chậm rãi tới gần ngự hoa viên.
Thái tử đăm chiêu: “Không phải, tình cảm của hắn với Kiều Sở là thật hay giả ta còn không không biết, có điều cũng không phải đơn giản, nhưng có lẽ hắn có lý do khiến phụ hoàng tin tưởng”
“Thứ cho Mãng vô lễ”, Vương Mãng một tiếng khinh xuy, mỉa mai: “Là vừa gặp đã thương?”
Bàn tay thái tử khẽ vuốt một bông hoa trước mặt, ánh mắt lơ đãng, chậm rãi lên tiếng: “Trừ khi bọn họ không phải mới gặp”
Vương Mãng chấn động, một bụng đầy nghi ngờ nhưng thấy thái tử thờ ơ nhìn xa xăm có vẻ không muốn nói thêm, nên chỉ hỏi: “Vậy Duệ vương đi nhầm một nước cờ chính là…”
“Lý do hắn đến cây liễu ven hồ!”
Vương Mãng nghe thái tử chậm rãi nhả từng chữ mà sốt hết cả ruột, Tào Chiêu Nam đứng bên mới trầm giọng phân tích: “Hiền vương vốn xem nội tuyến hắn cài trong phủ thái tử là cánh tay đắc lực, nhưng không ngờ được nội tuyến của hắn lại là người của ta, là chúng ta cố ý thông qua nội tuyến nói cho hắn biết thái tử sẽ đến cây liễu ven hồ”
“Nhưng về phần Duệ vương thì khác.
Địa điểm vốn chỉ có sáu người biết, là thái tử điện hạ, ta, Phương Kính, vợ chồng Kiều Hàm và Kiều Sở.
Vừa nãy trong nội điện, thái tử đã cố ý tiết lộ cho hoàng thượng chuyện bọn họ tới cây liễu ven hồ có rất ít người biết.
Nếu một ngày nào đó, hoàng thượng tra ra người đứng sau vụ ám sát là Hiền vương, hoàng thượng đương nhiên cũng sẽ biết là do Hiền vương bí mật sắp đặt người ở phủ thái tử nghe lén tin tức, nhưng còn Duệ vương? Sao hắn lại biết được nơi điện hạ sẽ đến? Chỉ có một lý do, đó là hắn cũng cài nội tuyến trong phủ thái tử.
Nếu hoàng thượng nghĩ được tới điểm đó thì có còn cho rằng Duệ vương một lòng muốn tương trợ thái tử đăng cơ nữa không?”
Vương Mãng rơi vào trầm tư: “Nhưng nếu Duệ vương nói mình tới cây liễu ven hồ uống rượu giải sầu thì cũng không phải là không thể.
Trên hồ có thuyền, trên thuyền có ca cơ nổi tiếng, là nơi yên hoa nổi danh nhất Triêu Ca, mà buổi trưa thì Duệ vương vừa cãi nhau với hoàng đế xong, nói muốn đến đó cũng không có gì lạ”
Thái tử vẫn chuyên chú ngắm nhìn bông hoa trong tay, từ tốn nói: “Phải, nhưng chớ quên phụ hoàng ta là một người đa nghi, mà trong triều hơn một trăm viên quan cũng không chịu động não một chút, cho dù đúng dịp Duệ vương tới đó nhưng thời gian sao lại vừa vặn đúng lúc ta gặp chuyện được?”
Vương Mãng giật mình ngộ ra: “Đúng thế thật, hoàng thượng sáng suốt đa nghi sao không nghĩ tới điểm này được!”, xong lại cau mày: “Nhưng nếu Duệ vương ngụy biện, nói là công chúa Kiều Sở sợ hắn lo nên vẫn thường xuyên phái người báo lại tình hình của mình với hắn, cho nên…”
“Hắn không làm vậy được, bởi vì Kiều Sở có thể nói cho hắn biết địa điểm nhưng không thể nói được vị trí chính xác,” Thái tử thản nhiên cắt ngang: “Vừa rồi mới cùng phụ hoàng nói chuyện ta cũng đã đề cập qua, hai vị công chúa Kiều Hàm và Kiều Sở có chút chuyện riêng cần phải nói nên ta và Dương Liệt đã tới chỗ hẹn trước, Dương Liệt và ta vẫn ở cùng nhau, nên Dương Liệt không thể là người báo tin cho Duệ vương được.
Còn hai vị cô nương mới tới Triêu Ca, cho dù biết địa danh thì cũng không biết chính xác nằm ở chỗ nào, Phương Kính lại không nói cho bọn họ biết là sẽ đi đâu, chỉ hộ tống hai người bọn họ qua đó.
Phương Kính hộ tống hai người tới cây liễu ven hồ rồi mới hồi phủ, Kiều Sở trên đường làm sao có thể báo tin cho lão Bát?”
Tào Chiêu Nam cười nói: “Trừ phi ta và Phương Kính là nội tuyến của Duệ vương chạy đi báo tin cho hắn”
Vương Mãng vừa nghe liền xua tay, cười nói: “Không thể nào, Tào tổng quản đối với thái tử trung thành tận tâm, tuyệt không phản bội điện hạ, đây là việc cả triều văn võ đều biết”
“Về phần Phương Kính…” Hắn dừng lại một chút, “Cũng tuyệt đối không thể! Hắn là thư đồng hoàng thượng ban cho điện hạ, xuất thân sạch sẽ, mười tuổi đã đi theo điện hạ rồi”
“Cũng giống như Tào tổng quản, không thể là Phương Kính” Thái tử lại đăm chiêu, bình thản nói: “Vả lại, cho dù Tào tổng quản hoặc Phương Kính có là người của Bát đệ thì cũng chứng minh Bát đệ có phái người tới phủ giám sát ta”
“Kiểu gì thì hoàng thượng cũng sẽ biết Duệ vương có cài sơ sở ngầm trong phủ thái thôi!” Vương Mãng cười khẽ, “Hắn sẽ không thể chối cãi gì được, Mãng đoán hắn nghe được tin thái tử đến hồ, tò mò nên đích thân đi quan sát nhất cử nhất động của điện hạ, lại không ngờ đúng lúc gặp thích khách mới xông ra cứu giá hòng chiếm thêm lòng tin của hoàng thượng”
Tào Chiêu Nam ánh mắt suy tư: “Duệ vương cũng chẳng hề biết thái tử đã bố trí ám vệ quanh đó, trên hồ có một con thuyền bên trong toàn là người của ta”
Vương Mãng thoáng nghĩ một lát lại thấp giọng nói: “Điện hạ đáng lẽ cũng sẽ không bị thương, chẳng qua làm thế là để hoàng thượng phải trừng trị Hiền vương thật nghiêm khắc”
Thái tử liếc nhìn vết thương trên người, tuy không nặng bằng Duệ vương nhưng cũng không thể nói là nhẹ.
Khi thích khách sắp lộ diện, ám vệ đã thổi sáo báo hiệu, với võ công của hắn chẳng cần ám vệ hỗ trợ cũng có thể đối phó hơn mười tên thích khách, nhưng hắn phải bị thương để cho hoàng thượng cảm thấy không thể mềm lòng với Hiền vương, một nhát tiêu diệt gọn.
Nhưng Kiều Sở và chuyện ở văn lâu lại nằm ngoài dự đoán của hắn, tuy chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Dù vậy, đám người Dương Liệt vẫn là nhân chứng tốt nhất.
Hắn sờ sờ môi mình, tựa hồ còn lưu lại tư vị của nàng, tư vị kia quả thật không tồi.
Nàng đỡ thay hắn một nhát kiếm chính là chuyện ngoài ý muốn của hắn.
À phải rồi, nàng đã bị phụ hoàng cấm không cho vào nội điện thăm Duệ vương.
Giờ đang cùng với Kiều Hàm, Dương Liệt đứng chờ bên ngoài Kim Loan điện, đợi hắn quay lại sẽ hồi phủ.
Lúc này, hắn nghe Vương Mãng cười nói: “Khi Hiền vương biết được người hoàng thượng tứ hôn chính là biểu muội của hắn, không biết vẻ mặt sẽ thế nào?”
Tào Chiêu Nam ảm đạm cười: “Ngự sự đại nhân không nhìn thấy sắc mặt hai người Hiền vương với Lang Tương mới vừa rồi khi nghe hoàng thượng tuyên Lang tiểu thư tiến cung sao? Mặc dù còn chưa chắc chắn, nhưng thâm tâm hắn đang rất loạn, mà Mạc Tồn Phong truyền sai tin cũng sẽ gặp phiền phức.
Có lẽ Hiền vương đang tìm cách che giấu tội ám sát”
Vương Mãng nói: “Duệ vương cũng thế.
Vì chuyện cơ sở ngầm, hoàng thượng sẽ không còn tin hắn nữa!”
Danh Sách Chương: