Mục lục
Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tâm cổ là một trong thập đại kì cổ ở Vân Thương, trước kia rất thịnh hành ở cổ quốc Tây Lương, nhưng đến nay đã thất truyền.

Xin hỏi vì sao công chúa lại hỏi đến loại cổ này?”
“Nói như vậy nghĩa là Duệ vương cũng không biết được phương pháp chế ra nó sao?”
“Công chúa học thức uyên thâm, Kinh Hồng cam bái hạ phong, Kinh Hồng quả thật không biết”
Thượng Quan Kinh Hồng vừa dứt lời, hoàng đế cũng hơi nhíu mày, trên điện cũng là một trận thất vọng, Ngân Bình thấy Thượng Quan Kinh Hồng tỏ ra không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, che miệng cười: “Cái này……Ngân Bình còn tưởng là ở Đông Lăng sẽ có người biết, mà Duệ vương cũng nhất định là phải biết, nga, đành chịu, đành chịu thôi”
Cho dù là nàng vô tình hay cố ý cười đi nữa thì ai cũng nhìn ra là hoàng đế đã có chút uấn giận, Thái Trữ nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngân Bình, Cửu gia uống hết rượu rồi kìa, còn không mau rót rượu cho hắn đi?”
Ngân Bình cũng không cãi lại, ngồi xuống, tựa hồ như chỉ là nổi hứng nhất thời muốn hỏi.

Thái tử cười nói: “Thuật nghiệp thì phải có chuyên môn, công chúa, Bát đệ của cô chẳng qua cũng chỉ là rảnh rỗi học y mà thôi, phụ hoàng, chi bằng truyền gọi Viện chính Thái y viện đến giải đáp cho công chúa được không?”
Nếu Viện chính có thể giải đáp được thì coi như đã bảo toàn được thể diện cho Đông Lăng đại quốc, nhưng đồng thời sẽ càng khiến Duệ vương mất mặt; còn nếu Viện chính không thể giải đáp, tức sẽ tổn hại đến danh tiếng của Đông Lăng.

Mọi người cũng không thể phỏng đoán được tâm tư của thái tử, chỉ biết là hoàng đế đương nhiên sẽ đồng ý.
Quả nhiên thấy hoàng đế vung tay lên: “Truyền Viện chính”
Mạc Tồn Phong lập tức truyền lệnh xuống, chỉ chốc lát sau là đã có hai gã viện chính vội vàng tiến vào trong điện.
Nhưng kết quả là cả hai người cũng đáp không được.
Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau.
“Nghe nói mẫu thân của thái tử phi thông thạo cổ thuật, không biết thái tử phi đã từng nghe nói tới nó hay chưa?”
Giọng của Lang Lâm Linh hợp thời vang lên, tạm thời xua ta không khí xấu hổ trên điện, đem mũi giáo chỉa về phía thái tử.
Kiều Mi lại là người giỏi đối phó áp lực, lập tức cười đáp: “Khiến Lang phi chê cười rồi, nếu ngay cả Bát gia cũng không biết thì một người học thức nông cạn như Kiều Mi sao có thể biết được a”
Lần minh phúng ám đâm này lại đem quả cầu đá về cho Duệ vương phủ, có điều nếu có người cẩn thận lưu ý thì sẽ nhận ra một tia do dự trong giọng của Kiều Mi, tựa như nàng cũng không hoàn toàn muốn nói ra mấy lời châm chọc đó.
“Tâm cổ này, đầu tiên người ta sẽ dùng độc trùng, cụ thể là rết độc, bò cạp độc, nhện độc, mỗi loại chọn ra một trăm con, cho chúng đấu đá với nhau, cuối cùng đem ba con thắng cuộc của mỗi loại cùng bỏ vào trong xác chết của một con rắn hổ mang cực độc có tên gọi là ‘Thương’, dùng mật chim khổng tước và nọc độc hạc đỉnh hồng để nuôi, biến chúng thành độc vương.

Xác chết của con rắn sau một thời gian sẽ sinh ra thi sâu, thi sâu sẽ hút tủy của độc vương, đợi đến khi độc vương toàn bộ đều bị hấp thu hết chỉ còn lại cái xác, thi sâu cũng sẽ từ trong cơ thể này mà diễn sinh tạo ra một tiểu thi sâu gọi là cổ, cổ đó chính là tâm cổ”

“Xin hỏi công chúa, quả thực chính là như vậy?”
Trong điện vang lên mấy tiếng kinh ngạc, Ngân Bình khi đó cũng lập tức đứng dậy, vẻ mặt giật mình, bật thốt lên: “Làm sao ngươi biết?”
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn Kiều Sở, mọi người trên điện cũng nhìn Kiều Sở.
Đáp án là vừa rồi là do Duệ vương sườn phi nói ra, mà cái đáp án khiến cho người nghe phải sợ hãi này tựa hồ là….đáp án chính xác.
Duệ vương không biết, Kiều Mi không biết, nhưng Kiều phi lại biết, không thể không khiến cho người ta phải vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ.

Thái tử mâu quang vi thâm, hoàng đế mặt mày rạng rỡ, đang muốn khen ngợi, thình lình lại nghe Ngân Bình thấp giọng cười nói: “Khoan đã”
“Xin hỏi Kiều phi nương nương, tác dụng của loại tâm cổ này là gì?”
Ngân Bình đột ngột hỏi thêm, mọi người đều lặng thinh đang định nghe Kiều Sở trả lời như thế nào, nào ngờ Kiều Sở chỉ chậm rãi lắc đầu, nói: “Ta không biết”
Hoàng đế không tránh khỏi thất vọng, Thái Trữ nghiêm khắc liếc nhìn Ngân Bình, hạ giọng: “Lẽ ra ngươi không nên đem cái thứ cổ quái này ra nói!”
Nhưng đột nhiên lúc đó lại có người đứng dậy, cười đáp: “Nói đến tác dụng của tâm cổ vốn cũng không hề tầm thường chút nào, tâm cổ hay còn được gọi là mẫu tử cổ, độc cổ này có thể đẩy người ta vào chỗ chết, nhưng mục đích tạo ra nó không phải để giết người, mà là dùng để ràng buộc người khác, nếu tách mẫu cổ và tử cổ đưa vào trong cơ thể hai người, về sau nếu một trong hai người chết đi thì cổ trùng cũng sẽ lập tức giết chết người còn lại……”
“Đông Lăng quả nhiên là nhiều nhân tài, trong Duệ vương phủ lại toàn là ngọa hổ tàng long”

Giọng của Ngân Bình có hơi ảo não, trên mặt cũng là tâm phục khẩu phục, hoàng đế mừng rỡ, chống tay xuống bàn đứng lên: “Là cô nương nhà ai mà học thức uyên thâm như thế a? Tốt, tốt, trẫm nhất định phải phong thưởng”
Ánh mắt của mọi người nhất thời đều đồng loạt chuyển từ trên người Kiều Sở sang nữ tử vừa đứng dậy bên cạnh Lang Lâm Linh.

Lang Lâm Linh hơi chần chờ một lát rồi lập tức đứng lên bẩm báo: “Hồi bẩm hoàng thượng, đây là biểu muội của Lâm Linh, Lâm thị Hải Lam.

Mấy ngày trước từ ngoại thành đến thăm Lâm Linh, hôm nay Lâm Linh đưa muội ấy đi dự cung yến để mở rộng tầm mắt”
Hoàng đế liên tục gật đầu, nhìn về phía Lang Tương, khen ngợi: “Lang khanh, người trong Lang gia quả nhiên toàn người xuất chúng!”
Lang Tương vội đáp: “Tạ ơn hoàng thượng khích lệ”
Nhưng kỳ thực trong lòng vị Tương gia này không có vui sướng giống như trong tưởng tượng của mọi người, trái lại mi gian còn có tia ngưng trọng.
Trầm Thanh Linh cũng theo đó tạ ơn, cười đáp: “Hoàng thượng quá khen, kỳ thực đây là Duệ vương muốn đùa với công chúa một chút đó thôi, sự thật là mới vừa rồi khi chúng ta đang đợi Viện chính, Duệ vương đã đem đáp án nói cho dân nữ và hai vị Vương phi tỷ tỷ biết”
“Nga, lại có chuyện như vậy? Lão Bát, ngươi thật là không tốt chút nào a”
Hoàng đế mâu quang khẽ động, cười mắng Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng ảm đạm cười, đứng dậy cáo lỗi, Kiều Sở nhìn thấy đuôi mắt của hắn lướt qua trên người mình, sau đó dừng lại trên người Trầm Thanh Linh.
Hạ Hải Băng khẽ nhíu mày, thoáng nhìn qua Trầm Thanh Linh.

Duệ vương lại một lần nữa thắng được quân tâm.

Mọi người âm thầm nghĩ, lại lặng lẽ đưa mắt đánh giá, nhìn thấy Hạ vương đang hơi rủ mi mắt xuống, nhìn không ra biểu tình, còn thái tử như cười như không thê mắt liếc nhìn Trầm Thanh Linh một cái.
Trầm Thanh Linh nghiêng người nhìn lại Thượng Quan Kinh Hồng, ánh mắt hai người vừa chạm, Thượng Quan Kinh Hồng nhẹ giọng nói: “Hải Lam, ngồi thôi”
“Vâng”
Tâm cổ, thật không nghĩ tới ở cổ đại lại nghe đề cập đến loại tâm cổ mà Lâm Vũ từng nói qua, chẳng lẽ Ngân Bình và Lâm Vũ có quan hệ gì sao? Kiều Sở cũng biết tâm cổ, nàng ta rốt cuộc……….Trầm Thanh Linh nghĩ, nhưng nhận thấy Thượng Quan Kinh Hồng ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm nàng, thầm nghĩ bản thân cuối cùng cũng đã giúp được hắn.

Nàng khẽ mỉm cười, đang muốn ngồi xuống, đột nhiên lại thấy Kiều Sở nhẹ nhàng miết hướng nàng.
Nàng cười đáp lễ, bất chợt nghe Kiều Sở từng chữ từng chữ nói: “Tư Vi, đã lâu không gặp”
Nàng chấn động đứng tại chỗ.
Một tiếng này của Kiều Sở, thanh âm cũng phi thường trong trẻo, làm cho hoàng đế cũng nghe thấy, lập tức hứng thú hỏi: “Kiều phi, Lâm cô nương không phải khuê danh là Hải Lam sao, cớ gì ngươi lại gọi Lâm cô nương là Tư Vi?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, Lâm cô nương vào phủ đã mấy ngày nay, Kiều Sở bắt đầu quen thân với nàng cho nên cảm thấy gọi nhũ danh thì sẽ khiến hai người thân thiết hơn, nhũ danh của Lâm cô nương chính là……..Tư Vi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK